Bác sĩ ở trạm y tế nói đưa tới chậm, trên đường đưa tới ngạt thở, cho nên chính là Diệc Thanh Thanh xấu xa, nhìn cháu nội của bà ta ngâm mình trong nước!
Diệc Thanh Thanh bị chọc tức mà cười, cô nhìn nội dung của tiểu thuyết, Lý Mộng Tuyết và Trịnh Hiểu Long đã đi tìm trưởng thôn và đại đội trưởng, lúc này đã tới cửa khu thanh niên trí thức, vì thế yên tâm cãi nhau với Ngô Thúy Hoa.
“Thím nhìn cái gậy gỗ này xem, có thô hay không?” Cô chỉ vào gậy gỗ dùng để xiên cá trong tay Vân Cô Viễn: “Đây là tôi bẻ gãy trong rừng cây bên cạnh bãi sông, chuẩn bị dùng để kéo Cẩu Đản lên, sau đó cũng dựa vào nó kéo con trai cháu trai bà lên. Vừa rồi là đồng chí Vân gọt nó dùng để xiên cá, thím nói xem tay không làm ra gậy gỗ thô như vậy mất bao lâu? Nếu không có tôi đi tìm gậy gỗ này, không biết con trai thím lên kiểu gì đâu, càng đừng nói cháu trai thím.”
“Tôi mặc kệ, chuyện hôm nay cô phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng!” Ngô Thúy Hoa không thuận theo không buông tha, cần phải có người chịu trách nhiệm vì cái chết của cháu nội bà ta.
“Câu trả lời thỏa đáng ư, tôi còn phải tìm thím đòi câu trả lời thỏa đáng ấy chứ, không được người ta cho phép cầm rìu tới cửa muốn phá cửa phòng người ta, thím như vậy là hành động của cường đạo!” Diệc Thanh Thanh lại nói với Tiền Lai Lai: “Lai Lai, cô đừng chắn, để bà ta chém đi, chém thêm hai cái, cũng có thể ngồi tù thêm mấy năm.”
“Mẹ! Mẹ đừng náo loạn nữa, chuyện này không liên quan tới thanh niên trí thức Diệc người ta!” Lúc này tnhl đi theo đám trưởng thôn tới khuyên nhủ.
“Vậy Cẩu Đản của mẹ làm sao bây giờ, thằng bé chết uổng phí như vậy ư?” Ngô Thúy Hoa khóc kêu, nhưng mà lúc này Tiền Lai Lai tránh ra, Trần Chí Hòa cũng không ngăn cản bà ta.
Bà ta không lao tới phòng Diệc Thanh Thanh nữa, bà ta không muốn bị bắt vào tù.
“Phi, Ngô Thúy Hoa có phải có bệnh hay không, cắn loạn người ta khắp nơi như vậy. Thanh niên trí thức Tiểu Diệc tốt bụng cứu con trai cháu trai bà, bà còn không biết cảm ơn, còn trách người ta cứu chậm, bà có lương tâm hay không.” Lâm Quế Hoa mắng bà ta một tràng.
“Đúng vậy, hôm nay tôi cũng ở đó, nếu không có thanh niên trí thức Tiểu Diệc người ta, chỉ sợ nhà bà đã tuyệt hậu.”
“Bản thân bà không quản Cẩu Đản thật tốt, để thằng bé chạy tới bờ sông chơi, xảy ra chuyện nên tự kiểm điểm bản thân mới đúng!”
“Người ta cứu con trai cháu trai của bà, bà còn đổ oan cho người ta, bà làm như vậy sau này còn ai dám giúp bà? Dù sao tôi không dám.”
Mấy thôn dân khác tới xem diễn cũng nói, chuyện này là Ngô Thúy Hoa làm không đúng.
“Cảm ơn các vị hương thân nói giúp cháu, chuyện này cháu trong sạch mọi người đều thấy rõ cả.” Diệc Thanh Thanh gật đầu cảm ơn những người mới nói.
Ngô Thúy Hoa thấy người xung quanh đều nói chuyện giúp Diệc Thanh Thanh, cảm thấy mất hết mặt mũi:
“Sao các người đều khuỷu tay rẽ ra ngoài thế? Giúp thanh niên trí thức bắt nạt người trong thôn?”
Diệc Thanh Thanh cười mỉa nói:
“Thím Ngô biết mình nói chân không đứng vững nên sốt ruột sao? Nói dối gì chứ, từ lúc cháu xuống nông thôn tới nay, các hương thân thôn Hưởng Thủy cháu gặp đều phân rõ phải trái, chẳng lẽ trong nồi cháo có phân chuột, thím còn muốn mọi người cố nuốt xuống?”
“Ha ha, còn không phải là phân chuột sao?” Lâm Quế Hoa cười, thanh niên trí thức Tiểu Diệc nói đúng là chuẩn, Ngô Thúy Hoa chính là phân chuột của thôn Hưởng Thủy bọn họ.
“Xin lỗi, mẹ tôi cũng là vì Cẩu Đản xảy ra chuyện không chịu nổi, mới xúc động hiểu lầm.” Triệu Nhị Lâm muốn kéo Ngô Thúy Hoa rời đi.
“Cẩu Đản của tôi! Diệc Thanh Thanh cô đợi đó cho tôi.” Ngô Thúy Hoa cũng biết e rằng lúc này không chiếm được chỗ tốt gì, nhưng mà vẫn không nhịn được nói mấy lời tàn nhẫn.
Diệc Thanh Thanh vốn nghĩ đứa bé như Cẩu Đản chết non rất đáng thương, không tính toán truy cứu, kết quả vừa nghe bà ta đến chết cũng không có ý hối cải, lập tức thay đổi chủ ý.
Có người không phải là bạn buông tha cho người ta, người ta sẽ cảm kích, nói không chừng người ta còn cảm thấy bạn dễ bắt nạt.
Cứng rắn một chút nói không chừng khiến người ta sau này biết khó mà lui.
Nếu không sao ở nông thôn có nhiều người phụ nữ đanh đá như thế?
Bởi vì cãi nhau cũng cãi không thắng, người khác sẽ cưỡi lên đầu bạn.