Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 104

 
Cơ thể Phương Tri Ý là do sinh non mà ra, cho nên luôn luôn được điều trị bằng Đông y. Phương Tri Lễ mới mời người đến xem. Thực ra Phương Tri Ý biết rõ cơ thể mình, nhưng các anh trai lại không biết, nên không yên tâm nổi. Cô nghĩ mời lương y xem một chút cũng tốt, lời lương y nói càng có uy quyền.
 

Quả nhiên, người có quyền uy không hổ là người có quyền uy. Chỉ cần bắt mạch đơn giản đã nói rõ ràng vấn đề.

Phương Tri Lễ nghe không rõ nhiều từ chuyên môn, nhưng câu "cơ thể em gái không có trở ngại lớn" thì anh nghe hiểu. Anh kích động ôm chầm lấy lương y: "Chu lão, ông nói em gái cháu đã khỏe rồi sao?"

Chu lão đã lớn tuổi, tóc đã sớm bạc trắng, bộ xương gìa của ông không chịu nổi cái ôm nhiệt tình như vậy của Phương Tri Lễ.

Tuy vậy, thấy ánh mắt đầy lo lắng và mừng rỡ kia, ông cũng không trách, chỉ vỗ vỗ lên vai anh ra hiệu bớt xúc động, rồi từ tốn giải thích:

“Không có vấn đề gì nghiêm trọng. Cô bé này cơ thể vốn yếu sẵn, đã kéo dài hơn mười năm. Giờ theo hướng điều dưỡng đúng đắn, giữ tinh thần lạc quan, nhiều nhất là nửa năm nữa sẽ có chuyển biến rất tốt.”

“Vậy… em gái cháu có thể sống tới trăm tuổi không ạ?” – Phương Tri Lễ nghiêm túc hỏi, giọng đầy thành khẩn.

“…”

Câu này… có phải là làm khó người ta rồi không? Chu lão là lương y chứ đâu phải thần tiên.

Phương Tri Ý vốn đang định chen vào ngăn câu hỏi có phần ngây thơ ấy, ai ngờ lại vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh hai.

Chu lão có lẽ bị dọa rồi, vội nói:
“Một trăm tuổi thì khó nói, nhưng cho tôi nói một câu quá lời—lão làm nghề y mấy chục năm, có thể khẳng định, với mạch tượng của cô gái nhỏ này, nếu cẩn thận điều dưỡng, giữ gìn tử tế thì sống đến tám mươi tuổi tuyệt đối không thành vấn đề.”

Tiễn Chu lão ra về, Phương Tri Lễ mới nghẹn giọng bật khóc.

Phương Tri Ý nghe tiếng, có chút buồn cười:
“Anh hai thật đáng xấu hổ, lớn tướng rồi mà còn khóc nhè...”
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị anh hai nhà mình siết chặt vào lòng.

Phương Tri Lễ lúc này thật sự kích động. Chỉ mấy bước chân mà tim anh đã đập như trống trận.
“Dạng Dạng, nghe thấy không? Chu lão nói Dạng Dạng của chúng ta có thể sống đến tám mươi tuổi!”

Hai chữ “tám mươi” như khiến trái tim anh bay khỏi lồng ngực, niềm vui dồn nén lâu nay ùa ra trong khoảnh khắc, trào dâng như sóng vỗ.

Chỉ những cảm xúc mãnh liệt đến mức ấy mới khiến Phương Tri Lễ không thể kìm nén. Từ nhỏ đến lớn, ngoài những lúc còn bé chưa hiểu chuyện, anh chưa từng khóc. Có khổ mấy, có mệt nhọc đến đâu, cũng chỉ đổ mồ hôi chứ không rơi lệ. Nhưng lúc này đây—chỉ vì một câu nói của Chu lão, anh lại muốn bật khóc như một đứa trẻ.

Vì là em gái. Là người mà anh yêu thương nhất, xót xa nhất.
Vì trước kia, vị bác sĩ ấy từng nói, cho dù chăm sóc tốt đến mấy thì cũng khó qua khỏi tuổi hai mươi.

Làm sao có thể như thế được? Anh không tin.

Lần đầu tiên nghe tin ấy, Phương Tri Lễ giận đến mức chỉ muốn xông lên đánh vị bác sĩ kia một trận—nhất định là ông ta đang nguyền rủa em gái anh.

Nhưng rồi hết bác sĩ này đến bác sĩ khác, ai cũng nói như vậy.

Phương Tri Lễ vẫn không chịu tin.
Em gái anh ngoan như thế, hiền lành như thế, sao có thể chỉ sống đến hai mươi?

Mấy năm nay, anh cố tình lờ đi mọi dấu hiệu, thậm chí có một khoảng thời gian rất dài không dám nhìn thẳng vào em gái. Anh sợ… sợ rằng nỗi lo mơ hồ kia sẽ biến thành sự thật. Làm anh trai, được em gái xem như chỗ dựa, như thần tượng để tin tưởng, vậy mà anh lại bất lực—ngay cả việc bảo vệ em gái khỏi bóng đen vô hình kia cũng không thể làm nổi.

Anh từng sợ đến tột độ. Sợ một ngày, cô gái nhỏ rạng rỡ như thế, sống động như vậy sẽ ... thực sự biến mất khỏi cuộc đời mình.

Cũng vì thế mà khi em gái được điều đến đơn vị, anh gần như dốc hết những gì tốt đẹp nhất cho cô—yêu thương, chiều chuộng, bảo vệ, che chở… giống như đang cố níu giữ từng khoảnh khắc, như thể đây là đoạn thời gian cuối cùng còn có thể ở bên nhau.

Anh chưa từng dám nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn âm thầm bù đắp. Bù đắp cho những năm tháng bất lực, bù đắp cho nỗi sợ hãi từng giày vò đến phát điên.

Thế mà vừa rồi… anh nghe thấy gì cơ chứ?

Em gái có thể sống đến tám mươi tuổi?!

Vậy thì… anh còn phải sợ gì nữa?

Anh có thể đường hoàng chăm sóc em gái cả đời, thật dài, thật lâu, mãi cho đến khi chính anh nhắm mắt rời đi trước…

Trái tim của một thiếu niên trong trẻo mà cuồng nhiệt phút chốc như bừng cháy. Tình cảm anh dành cho em gái—tình thân ruột thịt không thể cắt rời—không cần lời lẽ hoa mỹ nào để phô bày, tất cả tình yêu đều ẩn chứa trong hành động.

Anh yêu thương cô, che chở cô, thậm chí nếu phải trả giá bằng cả sinh mệnh này—cũng không hề do dự.

Cả đời anh chẳng mong cầu gì nhiều: chỉ mong được bay lượn giữa bầu trời và được bảo vệ em gái trọn vẹn.

Hiện tại… cả hai điều ấy, anh đều có thể làm được.

Ông trời… thật sự không bạc đãi anh!

 

Bình Luận (0)
Comment