Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 121

 
Chuyện này được giải quyết rất nhanh, chưa đầy một tuần đã hoàn tất. Triệu Nghĩa Xương lại dấn thân vào công việc cày cấy vụ xuân bận rộn. Trong nhà, vợ anh cũng báo tin vui, vợ anh lại có thai.

Triệu Nghĩa Xương đứng trên mảnh đất rộng lớn, cảm thấy một trận choáng váng. Lần này nếu không phải Bùi Từ lo xa, anh đã không còn có thể đứng tại đây, trên mảnh đất này, mà đứa con chưa ra đời của anh thậm chí còn không biết cha mình là người như thế nào?

Ngô Thúy là vợ của Triệu Nghĩa Xương, khi biết mình mang thai, trong lòng vừa lo lắng lại vừa may mắn, biết Bùi Từ vì cứu chồng mình mà bị thương, chị quyết định làm một bữa cơm, muốn đích thân cảm ơn Bùi Từ cho tử tế.

Vì thế, Triệu Nghĩa Xương đặc biệt đến căn cứ mời Bùi Từ. Bùi Từ hiện tại tạm dừng huấn luyện, phải đợi vết thương hoàn toàn lành lặn mới có thể bắt đầu huấn luyện lại, nên ban ngày cơ bản đều ở lại Phương gia.

Triệu Nghĩa Xương cũng lần đầu tiên gặp Phương Tri Ý. Vừa nhìn thấy cô, cuối cùng anh đã hiểu vì sao cậu em của mình lại bị người ta bắt gọn. Cô bé này thật sự lớn lên cùng tiên nữ trong tranh không khác nhau là mấy.

“Dạng Dạng, đây là đoàn trưởng Triệu của nông trường.”

“Đoàn trưởng Triệu, chào anh. Mời anh uống trà.” Phương Tri Ý nghe giới thiệu liền biết lần trước Bùi Từ đã "trộm" trà của đoàn trưởng Triệu cho mình, nên có chút áy náy. Cô còn cố ý lấy loại trà tốt nhất của mình pha cho đoàn trưởng Triệu.

Triệu Nghĩa Xương không ngờ cô bé không chỉ xinh đẹp, mà giọng nói còn ngọt ngào, trong trẻo, khiến người nghe tự dưng cảm thấy thoải mái. Anh uống một ngụm trà, vậy mà lại là Bích Loa Xuân cao cấp. Thứ này anh chỉ được nếm thử một lần từ nhiều năm trước, là ở chỗ Bùi lão thủ trưởng, phỏng chừng là Bùi Từ thằng nhóc này lại tiện tay, sau đó quay đầu liền mang cho cô gái nhỏ. Không ngờ quay đi quẩn lại ấy vậy mà lại vào bụng mình, trong lòng Triệu đoàn trưởng lập tức dâng lên cảm giác vô cùng vinh dự. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô gái nhỏ, bỗng nhiên Triệu Nghĩa Xương lại mong rằng lần này vợ mình sẽ sinh cho mình một cô con gái ngoan ngoãn như vậy.

Nếu quả thực như thế thì cuộc đời này của anh đã không còn gì tiếc nuối !

Bùi Từ thấy Triệu Nghĩa Xương cứ nhìn chằm chằm Phương Tri Ý, sợ vị đại ca này làm lộ bí mật nhỏ của mình, vội vàng nắm tay thành quyền che ở miệng ho nhẹ một tiếng hỏi: “Anh Nghĩa Xương, anh đến đây làm gì vậy?”

“Vợ anh nghe nói cậu đỡ d.a.o cho anh, liền ở nhà làm một mâm cơm toàn những thứ cậu thích, bảo anh qua mời cậu tới nhà ăn cơm.”

“Chị dâu khách sáo quá! Nói đến thì anh vẫn là vì…” Bùi Từ đang định nói tiếp thì thấy Phương Tri Ý ở ngay bên cạnh, liền vội vàng kéo Triệu Nghĩa Xương ra ngoài.

Triệu Nghĩa Xương nhìn người đang hoảng loạn kéo mình ra cửa, hỏi: “Cô bé đó không biết chuyện này sao?”

Bùi Từ lắc đầu: “Không muốn em ấy bị ảnh hưởng bởi chuyện ghê tởm đó.” May mắn là không nói cho cô, nếu đã biết, lần này anh lại còn vì chuyện này mà bị thương, không biết cô sẽ khó chịu đến mức nào.

“Thật ra chuyện này không liên quan gì đến hai người?” Triệu Nghĩa Xương nghĩ đến kết quả thẩm vấn được, và cả lòng hận thù của Giang Quang Vĩ đối với mình. Ngay cả khi anh không điều Giang Quang Vĩ đi lao động ở mương thủy lợi, với bản tính của hắn, cũng sẽ vì không chịu nổi cái khổ ở nông trường mà oán hận mình, vẫn sẽ muốn g.i.ế.c mình.

Ngược lại, anh lại nhờ chuyện cô bé này mà gặp may mắn. Bởi vì Bùi Từ quan tâm đến cô bé, để tâm đến chuyện của cô bé, nên mới năm lần bảy lượt chạy đến chỗ mình, lại còn cẩn thận phát hiện ra điều bất thường, nhắc nhở mình kịp thời, lại còn vì đi theo mình, đúng lúc cứu mình một mạng.

Bùi Từ không suy nghĩ xâu xa đến vậy, cho nên cũng không ngờ sự việc còn có thể phát triển theo hướng đó, nên mãi nửa ngày cũng không nói gì.

Triệu Nghĩa Xương lại nói: “Đến lúc đó tới cửa ăn cơm thì đưa cô bé đi cùng nhé. Nói đến thì cũng nhờ cô bé mà tôi mới có thể giữ được cái mạng này."

“Được.” Lần này Bùi Từ không từ chối.

Bùi Từ tiễn Triệu Nghĩa Xương xong, vừa quay đầu lại thì phát hiện cô gái nhỏ đang đứng sau lưng mình, không biết đã đứng được bao lâu rồi. Còn chưa đợi anh nói gì thì cô đã mở miệng trước: “Vì em nên anh mới bảo đoàn trưởng Triệu "chiếu cố" người kia đúng không ?”

 

Bình Luận (0)
Comment