Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 140

 
“Em gái tôi cần thiết phải học cao trung sao? Con bé ba tuổi đã bắt đầu theo cha mẹ tôi ở Nam Đại nghe các buổi giảng chuyên ngành rồi, kiến thức nắm được còn nhiều hơn cả sinh viên đại học. Tốt nghiệp cấp ba thì có gì mà ghê gớm?”

Em gái anh là thiên tài.

Thiên tài thì cần gì tốt nghiệp cấp ba!

Mọi người nghe đến đây, rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng vẫn có người nhíu mày hỏi:
“Ba tuổi đã nghe giảng chương trình đại học, thật sự hiểu được à?”

“Sao lại không hiểu?” – Phương Tri Lễ hừ một tiếng – “Nếu không hiểu thì sao con bé phát hiện ra được trục trặc kỹ thuật?”

Đừng nói là hiểu bài giảng, em gái anh còn có thể vẽ bản thiết kế chiến đấu cơ nữa kìa!

Chỉ là việc này liên quan đến bảo mật, Phương Tri Lễ không thể công khai khoe ra thôi. Nhưng trong lòng thì đã sớm nghẹn đến ngứa răng — đúng là một đám chưa thấy qua sự đời! Chỉ vậy thôi đã đại kinh tiểu quái, chờ đến ngày em gái của anh chính thức bước vào viện nghiên cứu, chẳng phải sẽ trực tiếp loé mù mắt chó của đám người này ?!

“Sớm biết như thế, tôi cũng nên từ nhỏ đã đi đại học cạnh nhà mình nghe giảng bài, biết đâu bây giờ cũng là chuyên gia đặc biệt của căn cứ chúng ta.” Có người nghĩ đến nhà mình cũng ở gần ký túc xá dành cho nhân viên của trường học, vậy mà ngày bé bản thân lại không biết chớp lấy cơ hội đi nghe giảng bài, hiện tại nhiều tiếc nuối a !

Phương Tri Lễ nghe vậy, lười biếng liếc mắt một cái:
“Nghe cũng vô ích. Em gái tôi là thiên tài nên mới hiểu được.”

Lời này là sự thật, nhưng đâm vào lòng người ta cũng nhức nhối lắm đấy.

“…”

“Cũng đúng thôi, các cậu nhìn Phương trung đội ấy, chẳng phải lớn lên cùng em gái thiên tài sao? Thế mà thành tích thi lý luận vẫn luôn ‘miễn cưỡng’ đạt yêu cầu.” – Từ Vệ Dân lách vào giữa đám người, cười hì hì châm chọc.

“Cậu…” Phương Tri Lễ nổi giận, giơ tay đấm luôn một cú, “Không biết nói chuyện thì câm miệng đi!”

Không hổ là phó đội của Bùi Từ, đúng là chọc tức người khác y như nhau!

Từ Vệ Dân thân với Phương Tri Lễ từ lâu, đương nhiên né được cú đấm đó, còn không quên khoác vai anh cười nịnh nọt:

“Phương trung đội, em gái chúng ta ưu tú như vậy, người thường chúng ta đương nhiên không thể so."

“Ai cùng cậu "chúng ta" chứ? Đó là em gái tôi, cậu bớt nhận vơ đi.” Bùi Từ cả ngày vọng tưởng giành em gái với mình đã đành, Phương Tri Lễ không cho phép xuất hiện người thứ ba tranh giành với mình.

“Được được, là em gái của Phương trung đội.” Từ Vệ Dân nháy mắt, “Nhưng mà… em ấy mười bảy rồi nhỉ? Sau này nếu tìm em rể, cho tôi xếp hàng trước nhé?”

Cô gái vừa xinh đẹp vừa có bản lĩnh như vậy, ai mà chẳng thích?

Từ Vệ Dân nghĩ, nếu mình thật sự làm em rể của Phương Tri Lễ, chắc nhà anh ta phải sửa lại cả gia phả, ghi thêm một hàng tên riêng cho mình.

Mặc dù dựa vào một cô gái mà leo lên thì không vẻ vang gì cho cam, nhưng nếu người đó là “thiên tài” chân chính, thì anh ta có quỳ cũng phải giành được bát cơm ấy.

“Cút!” Phương Tri Lễ không khách khí đá hắn một cú. Ai dè bên cạnh lại có thêm mấy người hóng chuyện cũng hùa theo nói mình có thể xếp hàng, thậm chí còn đùa rằng sẵn sàng làm ở rể!

Phương Tri Lễ nghe mà tóc tai dựng ngược, trợn mắt quát to: “Cút hết! Các cậu tự soi gương đi rồi nói xem ai xứng với em gái tôi? Em gái tôi là thiên tài đấy!”

Nói tới đây, anh ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy kiêu hãnh.

Trong lòng anh, em gái chính là đệ nhất thiên hạ, những người này—không ai xứng !

Bùi Từ đến nơi, vừa khéo nghe thấy lời Phương Tri Lễ nói. Ánh mắt anh thoáng trầm xuống—Phương Tri Lễ nói không sai.

Cô gái nhỏ của anh là thiên tài, là loại người mà trong số hàng vạn mới có một. Không ai có thể xứng đôi với cô. Nhưng anh tuyệt đối sẽ không dậm chân tại chỗ. Anh sẽ nỗ lực, dốc sức đuổi theo cô. Dù không thể với tới độ cao ấy, thì ít nhất cũng muốn trở thành người gần gũi nhất bên cô.

Bùi Từ chưa từng là kẻ tự phụ. Trái lại, nhờ được giáo dưỡng tốt, anh có lòng dạ rộng rãi, không bao giờ vì sự bất lực của mình mà hạ thấp người khác để tìm kiếm cảm giác thành tựu tạm bợ.

Anh sẽ càng thêm nỗ lực—liều mạng trở thành người xứng đáng.

Mà một khi Bùi Từ đã quyết tâm, thì cả trung đội tất nhiên không ai thoát được. Từ Vệ Dân là người đứng mũi chịu sào, bị kéo vào đợt huấn luyện "tăng cường đặc biệt" đến mức muốn chửi cha mắng mẹ.

Mãi đến giờ nghỉ giữa buổi, Từ Vệ Dân bám lấy lan can, lưng tê chân nhũn, suýt không đứng thẳng nổi. Những người khác trong trung đội cũng nằm bò đầy sân, r*n r* oán than:

“Hôm nay trung đội trưởng của chúng ta ăn nhầm thuốc gì vậy? Huấn luyện y như thể ngày mai tận thế đến nơi rồi ấy!”

Từ Vệ Dân xua xua tay: “Ai biết, tôi cảm giác lão Bùi đang cố ý chỉnh chúng ta?”

“Các cậu nói lần này có giống lần trước chúng ta đi Dung Thành bị tăng cường huấn luyện không?” Nói đến cái này, mọi người quả thực mặt mày xám xịt, đều lên xe lửa rồi mà cơn ác mộng đó vẫn còn khiến cho bọn họ mỗi khi nghĩ lại đều run lên bần bật.

Hại họ còn bỏ lỡ cơ hội tốt được cùng em gái Phương trung đội trở về. Vốn dĩ là cơ hội làm quen, gần gũi với cô gái thiên tài mà cũng bị mình lãng phí mất rồi.

“Lần đó chẳng phải trách các cậu cứ nhất định muốn xem trò cười của Bùi trung đội sao…”

“Nhưng lần này chúng ta có như vậy đâu ?”

Mọi người trong giọng nói có chút không chắc chắn, lại bắt đầu kiểm điểm bản thân, họ thật sự không đắc tội với Bùi trung đội mà?

Bùi Từ: Không đắc tội. Không đắc tội.

Nhưng các cậu lại tơ tưởng tới người tôi nâng niu trong lòng bàn tay.
 

Bình Luận (0)
Comment