Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 177

“Tại sao?” Phương Tri Lễ ngồi thẳng người, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Bùi Từ.

Đúng rồi, tại sao? Bùi Từ không muốn vào thời điểm then chốt này bị Phương Tri Lễ phá đám: “Cái thuyền đó bé lắm, chỉ có thể ngồi hai người thôi.” Anh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lo sốt vó.

“Vậy tôi cùng Dạng Dạng đi cùng nhau, chính cậu một mình chèo, đúng không Dạng Dạng?” Phương Tri Lễ phản bác.

Lời này không có gì sai, dù sao Phương Tri Lễ là anh ruột của Phương Tri Ý.

Phương Tri Ý nhìn về phía anh hai đang mong chờ nhìn mình, khẽ “Ừm” một tiếng. Bùi Từ tức khắc liền hết cả hứng. Đột nhiên, anh nghĩ đến chuyện thử nghiệm máy bay: “Hôm đó cậu không phải còn nói muốn tranh cơ hội thử nghiệm máy bay với tôi sao? Cậu không luyện tập nhiều thì làm sao mà tranh được?”

“Thông báo thử nghiệm bay đã ra rồi, tôi còn tranh cái gì nữa?” Không nói chuyện này còn tốt, nói đến cái này, Phương Tri Lễ liền một bụng tức giận. Tại sao anh lần nào cũng suýt chút nữa vượt qua Bùi Từ, còn Bùi Từ mấy năm nay như thể uống thuốc tăng trưởng vậy, quả thực không cho người khác đường sống. Anh đã cố gắng hết sức đuổi theo mà vẫn thiếu một chút xíu.

“Tri Lễ a, lời này cậu nói không đúng rồi. Chỉ cần chưa đến căn cứ thử nghiệm máy bay thì vẫn còn cơ hội đúng không? Lỡ may thì sao?” Bùi Từ nói, giọng điệu đặc biệt mang tính định hướng. 

Phương Tri Lễ không nghi ngờ gì Bùi Từ, còn tưởng rằng người này đột nhiên nhặt về lương tâm, muốn cho mình một cơ hội. Nghĩ đến trước khi thử nghiệm máy bay chính thức quả thật còn có hai đợt huấn luyện thực tế. Anh tuy là đội dự bị… nhưng cũng không phải là không có cơ hội. Tức thì mừng rỡ nói: “Vậy thì…” Anh lập tức quay đầu nói với em gái: “Dạng Dạng, ngày mai anh hai sẽ không đi chèo thuyền với em. Em cùng Bùi Từ đi chơi vui vẻ nhé.”

Phương Tri Lễ luôn luôn là như vậy, nói là làm, căn bản không cho Phương Tri Ý cơ hội nói chuyện, đã chạy vội về phòng, lên phương án luyện bay mới. Chờ anh hai vào phòng, Phương Tri Ý mới nhìn về phía Bùi Từ, hỏi: “Anh thật sự muốn nhường cơ hội cho anh hai sao?”

“Sẽ không.” Bùi Từ đáp gọn lỏn, trong mắt ánh lên nét tinh quái.

“Vậy anh…” Lừa anh hai em sao? Phương Tri Ý chưa nói hết câu, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Dù sao cũng không phải lừa một lần hai lần, Bùi Từ không hề cảm thấy chột dạ chút nàp. Thay vào đó, anh mỉm cười ôn nhu với Phương Tri Ý, giọng đầy vẻ cưng chiều: “Dạng Dạng, sáng mai anh sẽ đến đón em.” 
 

Chỉ cần cô bé vui, anh làm gì cũng được. Một chút lừa gạt nho nhỏ để đổi lấy khoảng thời gian riêng tư với cô, quá hời!

Bùi Từ hiện đang sống tại khu ký túc xá dành riêng cho phi công. Để thuận tiện cho công tác huấn luyện và học tập, tất cả các phi công chưa lập gia đình đều được bố trí sống trong cùng một tòa nhà, chỉ khác phòng tùy theo cấp bậc và chức vụ.

Thông thường, những người trong đội sẽ ở hai người một phòng, trung đội trưởng sẽ được sắp xếp một phòng riêng. Theo quy định, đội trưởng đại đội như anh sẽ có hẳn một căn hộ tách biệt với nhà vệ sinh riêng, điều kiện sinh hoạt cũng tốt hơn nhiều. Thế nhưng Bùi Từ xưa nay vốn không quen kiểu sống "đặc biệt", anh vẫn chọn ở lại trong phòng cũ tại ký túc xá, vừa tiện theo dõi công việc, vừa gần gũi anh em. Trùng hợp là phòng anh lại nằm cùng tầng với trung đội cũ nên mỗi lần đi tắm hay giặt giũ đều dễ gặp người quen.

Vừa tắm xong, tay còn bưng chậu nước, Bùi Từ đi ngang qua hành lang thì đụng mặt Từ Vệ Dân.

Hiện tại, Từ Vệ Dân đã là trung đội trưởng mới được đề bạt. Vừa thấy người tiền nhiệm mình kính trọng, anh ta liền niềm nở bước tới, cười hớn hở khoác vai như thể thân thiết lắm:

“Đội trưởng Bùi đã tắm xong rồi…”

Chỉ là người còn chưa kịp tới gần đã bị Bùi Từ né tránh: “Cậu làm gì đấy? Có chuyện gì thì nói, đừng động tay động chân.”

Từ Vệ Dân đã quen với thái độ của Bùi Từ, cho nên không vì thế mà dễ dàng buông tha người. Vừa định mở miệng, anh ta bỗng ngửi thấy một mùi thơm lạ, ánh mắt anh ta đã lập tức lộ vẻ nghi hoặc, như thể phát hiện điều gì đặc biệt lắm.

“Khoan đã… Bùi Từ, trên người cậu có mùi gì thơm thế? Không giống mùi xà phòng lắm…”

Từ Vệ Dân vốn dĩ muốn hỏi Bùi Từ năm nay có về nhà không. Hai người ở quân khu mấy năm rồi chưa lần nào về nhà, năm nay được nghỉ dài, lại đúng lúc nhà anh ta đang giục cưới sát sườn. Một mình về thì thế nào cũng bị cha mẹ, bà con thúc giục đến phát sốt, Bùi Từ cũng chưa có đối tượng, nếu có Bùi Từ đi cùng, xem như có "kim bài miễn tử".

Dù gì, trong mắt mọi người, Bùi Từ chính là kiểu “con nhà người ta” tiêu chuẩn: giỏi giang, điềm đạm, tiền đồ sáng lạn. Mà đến người như vậy còn độc thân, thì hỏi một kẻ bình thường như anh ta làm sao mà có được?

Nhưng chưa kịp mở lời, anh ta đã bị một mùi hương kỳ lạ làm xao nhãng.

Mùi ấy thoảng nhẹ, không gắt, không nồng, lại không giống với mùi xà phòng quân dụng quen thuộc mà đơn vị vẫn phát. Trong hương ấy có chút ngọt thanh dìu dịu, như thể ai đó đã lén bỏ một nắm hoa quế khô vào trong nước giặt, phơi qua nắng đầu đông, để lại dư hương ấm áp vương trên từng sợi vải.

Rõ ràng, đây không phải là thứ mùi mà bọn họ thường có.

Bình Luận (0)
Comment