Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 206

 
Đương nhiên là có người thật lòng chúc mừng, có người lại vô cùng bất mãn.

Nhìn thấy sân nhà Phương gia náo nhiệt, một người phụ nữ mặc bộ quần áo vải xanh lam mặt đầy khinh thường, len vào một nhóm nhỏ khác không đi theo người nhà Phương gia thì thầm nói: “Này, không phải cô gái nhỏ nhà Phương gia thân thể không tốt sao? Kết hôn rồi có thể sinh con không?”

Người phụ nữ này vốn chuyển đến khu tập thể quân nhân cũng lâu, từ khi dọn về đây, bà ta đã sớm để mắt tới mấy chàng phi công trẻ tuổi trong đội bay, toàn trai tài, dáng dấp sáng sủa, ai chẳng muốn nhắm làm con rể. Nhưng tính bà ta cao ngạo, cho rằng con gái lại đang học cấp ba, lại làm bán hàng trong Cung tiêu xã ở quê cũ, điều kiện như vậy, đương nhiên không thể vơ bèo gạt tép.

Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta thấy chỉ có hai người xứng với con gái mình: một là Phương Tri Lễ, hai là Bùi Từ.

Tiếc rằng không lâu sau, nhà họ Phương gặp biến cố. Phương Tri Lễ cũng vì vậy mà bị bà ta gạch tên khỏi danh sách “chuẩn con rể”.

Từ đó, ánh mắt bà ta đổ dồn về phía Bùi Từ – càng nhìn càng vừa lòng. Nhất là khi nghe tin đồn nhà gia đình Bùi Từ ở Bắc Kinh, cha là quan lớn, cái tâm tư này của bà ta liền càng rõ ràng.

Nào ngờ sau đó cả nhà họ Tôn ngu xuẩn lại làm ra chuyện đó, khiến cả khu người nhà quân nhân đều phải cẩn thận.

Ban đầu bà ta tính toán hai năm nữa chờ chuyện này qua đi, sẽ tìm người đi nói chuyện với Bùi Từ, đến lúc đó hắn lớn tuổi rồi, khẳng định cũng sốt ruột.

Hơn nữa bà ta còn cố ý viết thư gọi con gái đến, vì muốn Bùi Từ có thể nhìn thấy người, trước tạo cơ hội cho cả hai gặp mặt vài lần, vun vén dần tình cảm. Bà ta tự nhận con gái mình vô cùng xuất sắc, Bùi Từ nhất định sẽ nọ làm cho "xiêu lòng". Ai ngờ, người tính không bằng trời tính, con gái đang trên đường đến,“chuẩn con rể” trong lòng bà ta đã bị người khác cướp mất! 
 

Lại còn là cái con ma ốm nhà họ Phương!

Trong lòng bà ta lúc này, nghẹn đến mức muốn nổ tung. Hận không thể hai đứa đó ngay lập tức xảy ra chuyện, rồi mỗi người một ngả!

Nói đến mấy năm nay, không khí ở khu gia đình quân nhân nhìn chung vẫn ổn, tuy là ở đâu cũng không thể tránh khỏi có người nọ người kia, có vài người miệng lưỡi độc địa lén lút châm chọc sau lưng là bình thường. Song, nơi này dù sao cũng là khu tập thể cán bộ, người dân phần lớn đều trọng lễ nghĩa, chẳng ai để những lời vớ vẩn ấy đi quá giới hạn.
 

Cho nên, khi nghe mấy câu không hay nhắm vào Phương gia, lập tức có người bật lại: “Vương Quế Chi, bà ngậm miệng lại đi. Bà tưởng cái bụng bà nghĩ gì người ta không biết à? Cô gái nhỏ Phương gia khỏe mạnh như vậy, ngoan ngoãn như thế, không cần bà lo giùm. Bà lo cho cái thằng con lớn nhà bà trước đi, chưa biết sau này có ai thèm lấy nó không!”

Vương Quế Chi có một trai một gái, nhưng tính tình xưa nay vốn kiêu căng, trước kia chê nay này hẻo lánh, không chịu theo quân, một mình ở lại thành phố, cầm tiền trợ cấp nuôi con. Ai ngờ, tự cho mình là khôn ngoan, cuối cùng lại nuôi ra một đứa con trai hư đốn không ra gì.

Con trai Vương Quế Chi người này chính là điển hình "vô công rỗi nghề", người đã lớn mà không chịu đi học cũng chẳng chịu đi làm, đầu óc rỗng tuếch mà cái ngông thì không ai bằng. Việc đàng hoàng thì không thấy mặt mũi, lại hay thấy lảng vảng cùng đám du thủ du thực ở đầu đường cuối chợ. Cô con gái thì khá hơn chút, chịu thương chịu khó, nghe đâu cũng vừa học vừa làm, nhưng kiếm được đồng nào cũng bị mẹ moi sạch, toàn bộ đưa cho thằng anh phá phách tiêu xài như rác.

Sau này, chồng bà ta cảm thấy cứ để mặc như vậy mãi không ổn, liền cắn răng "cưỡng chế" đưa con trai về bên cạnh mình quản giáo hai năm. Hai năm đó cũng xem như có tác dụng đôi chút, năm kia rốt cuộc cũng tìm được vợ cho con trai, sau đó dựa vào quan hệ mà đưa con trai vào làm ở một nhà máy cơ khí trên trấn.

Tưởng đâu cuộc sống cuối cùng cũng có thể yên ổn phần nào, ai ngờ mới tạm ổn được một năm, tâm tư của con trai lại bắt đầu rối loạn. Chưa nói chuyện thích đi theo đồng nghiệp tụ tập ăn nhậu thành thói quen, dạo gần đây nghe đồn còn mập mờ vụng trộm với một nữ công nhân trong nhà máy, bị bố vợ bắt tại trận. Bây giờ bên nhà gái muốn một lời giải thích, nếu không thì sẽ tố cáo hắn tội lưu manh.

Nghe nói Vương Quế Chi đã bỏ ra không ít tiền, nhưng bên nhà gái vẫn chưa chịu nhượng bộ, phỏng chừng còn phải ầm ĩ chán.

Hơn nữa, chồng bà ta cũng không còn trẻ, mấy năm nay thăng chức lần nào cũng không có phần của ông ta, nói không chừng sang năm lại có tên trong danh sách giải ngũ.

Chuyện nhà mình còn chưa đủ bà ta lo lắng sao ? 
 

Lại còn có tâm tình quan tâm vấn đề sau hôn nhân của cô gái nhỏ nhà người khác có tốt không?
 

Bình Luận (0)
Comment