Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 208

 
“Mồm miệng trơn tru, sao lão nhị lại không học được cái bản lĩnh này của ông, nếu có bản lĩnh này thì tôi cũng không cần lo lắng vấn đề hôn nhân đại sự của nó.”

Cha mẹ già rồi, vẫn chẳng thể ngừng lo cho con. Lúc nhỏ thì lo nó đói no học hành, lớn lên thì lại canh cánh chuyện lập thân, đến tuổi này rồi, còn phải lo cả chuyện thành gia lập thất. Một vòng luẩn quẩn — thương thì thương, trách cũng là vì thương.

Mắt thấy mỗi năm qua tuổi bọn họ lại càng lớn, mà lão nhị thì cứ bình chân như vại, cả ngày ngoài huấn luyện vẫn là nghiên cứu lên kế hoạch, "phòng thủ" kín kẽ đến mức xung quanh một con muỗi cái cũng không thấy, quả thực khiến người làm cha làm mẹ lo lắng bạc cả tóc.

Quan trọng hơn là họ biết tính cách của con mình, với cái tính cách cổ quái của Bùi Từ, đối với ai cũng không có kiên nhẫn, ngay cả cháu trai cháu gái trong nhà cũng sợ cái chú út này.

Cái tính cách này mà còn không chịu để tâm, e rằng đời này tìm vợ sẽ khó khăn đấy.

Hai vợ chồng còn đang ôm một bụng sầu muộn vì đối tượng của lão nhị nhà mình chưa có tin tức thì nghe thấy dì giúp việc đứng ở cửa lớn tiếng kêu: “A Trinh, điện thoại của Tiểu Từ, đợi hai người cả buổi rồi.”

Dì giúp việc là họ hàng xa bên ngoại của Tống Trinh, khi còn rất trẻ đã chăm sóc Tống Trinh. Sau này, Tống Trinh và chồng trở về Bắc Kinh, biết được chồng dì mất vì bệnh, liền đón dì về. Thời buổi này tuy không thể công khai gọi người ta là người giúp việc hay bảo mẫu như hồi xưa, nhưng mang danh người thân thì ai vừa thuận tình vừa hợp lý, sẽ không bị người chỉ trỏ.

Cho nên dì đã ở trong nhà rất lâu rồi, tự nhiên cũng giống như người một nhà.

Kêu xong thì trở lại bàn, nói với Bùi Từ: “Tiểu Từ, cha mẹ con sắp vào nhà rồi.”

Tống Trinh nghe thấy tiếng dì liền vào nhà, túi xách còn chưa kịp treo lên đã hỏi trước một câu: “Dì Triệu, Tiểu Từ có nói chuyện gì không ạ?”

Dì Triệu lắc đầu: “Chưa nói đâu, nói phải đợi con và thủ trưởng Bùi về rồi mới nói.”

“Thần thần bí bí.” Tống Trinh cười lẩm bẩm một câu, lại nhanh chóng nhận lấy điện thoại từ tay dì Triệu: “Tiểu Từ, con muốn nói gì với mẹ và cha con vậy?”

Bùi Từ ở đầu dây bên kia đắc ý ho khan một tiếng rồi mới nói: “Mẹ, mẹ giúp con mua vài thứ đi, sô cô la ở cửa hàng hữu nghị, còn có máy ảnh…”

Bùi Minh Tuyên ở một bên nghe con trai đưa ra một đống yêu cầu, lớn tiếng mắng một tiếng: “Xa ngàn dặm gọi điện thoại chỉ để mẹ con mua một đống đồ? Hỗn trướng.” 

Ranh con này thật là đến Bùi gia đòi nợ mà.

Thủ trưởng Bùi khí thế mười phần, lại đứng cạnh vợ, Bùi Từ ở đầu dây bên kia đương nhiên nghe thấy. Nếu là trước đây anh còn sẽ lo lắng ông già nổi giận, hôm nay thì anh tự tin mười phần, ngược lại còn được đằng chân lân đằng đầu muốn nhiều hơn.

Bùi Minh Tuyên giận đến nỗi đỏ cả mặt, giật lấy điện thoại từ tay vợ, giọng to đến mức vang cả phòng:
“Bùi Từ! Mấy năm không về nhà, vừa mở miệng đã đòi cái này cái nọ! Con lặp lại lần nữa coi!”

“Cha, chẳng lẽ nhà mình có con trai lấy vợ mà không cần chuẩn bị gì hết sao? Nếu đã vậy thì thôi, mấy năm nay con cũng để dành được chút tiền, tự con lo liệu. Nghe chừng cha mẹ cũng không tha thiết gặp con dâu thì thôi, con cúp máy đây.”
 

Bùi Minh Tuyên trố mắt:
 

“Khoan đã, chờ chút. Con nói cái gì? Cái gì con dâu?”

Tống Trinh nghe thấy giọng con trai mơ hồ, lại nghe thấy chồng hỏi như vậy, nhanh chóng giật lấy điện thoại: “Tiểu Từ, con nói con tìm được đối tượng rồi sao?”

Bên kia, Bùi Từ nhoẻn miệng cười, ánh mắt dịu lại, giọng nói vô cùng đắc ý:“Vâng.”

Tống Trinh vừa mừng vừa lo, giọng lập tức hạ xuống, mang theo mấy phần nghiêm nghị:
“Mau kể cho mẹ nghe, con quen cô bé đó như thế nào? Cô bé có thực lòng không? Tiểu Từ, nhà mình là gia đình nề nếp, không thể làm chuyện bậy bạ, con phải chắc chắn là cô bé đó thật sự đồng ý, và là người đoan chính, hiểu chưa?”
 

Nói đến chuyện này, Tống Trinh không khỏi nhớ đến mười mấy hai mươi năm trước, khi đó họ mới về đại viện không lâu, gia đình họ Lâm ở dãy nhà phía trước cũng vừa đón vợ con từ quê ra đoàn tụ.

Nghe kể lại, ông thông gia nhà họ Lâm là người từng có tiền có thế, thời chiến tranh buôn bán phát đạt, trong nhà không thiếu của cải. Chính vì vậy mà ông cụ không mấy hài lòng khi con gái mình, một tiểu thư nhà giàu, lại gả cho một sĩ quan trẻ từ tay trắng đi lên như Lâm thủ trưởng. Ông giữ con gái và đứa cháu ngoại ở lại quê, không cho đi theo chồng. Mãi đến khi tình hình trong nước tạm yên, Lâm thủ trưởng thăng chức, ông cụ thấy nhà mình sa sút, mới đồng ý để con gái theo chồng ra Bắc Kinh.

Không ngờ, đứa con trai được nuôi lớn trong nhung lụa kia lại bị chiều hư đến mức không ai dạy nổi. Ở quê từng là cậu ấm con nhà giàu, lên thủ đô lại là con trai thủ trưởng, tuy trong đại viện thì bị áp một đầu, nhưng vừa bước chân ra ngoài là lại ngựa quen đường cũ: ngông nghênh, thích ra oai, chơi bời không có điểm dừng.

Có lần, trong một lần nghỉ phép, cậu ta cùng nhóm bạn đi chơi ở ngoại ô. Trong lúc đi thuyền du ngoạn ở hồ Thanh Sơn, cậu ta nhìn trúng một cô gái. Cô gái đó dáng người thanh mảnh, mặt mũi sáng sủa, nói năng khéo léo, rõ ràng là người được học hành đến nơi đến chốn. Cậu ta nhìn một lần liền nổi lòng h*m m**n, tìm mọi cách tiếp cận, bắt cô gái đó đi cùng một thuyền với mình, nhưng lại bị cô gái đó từ chối thẳng thừng.

 

Bình Luận (0)
Comment