Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 223

 
“Lát nữa chúng tôi sẽ qua, Mai Anh bây giờ cô đến đó sao ?” Đào Quế Vân hỏi người đang đi tới.

Mai Anh gật đầu, giọng vui vẻ mà không giấu nổi vẻ chờ mong:
“Còn sớm mà. Nghe nói hôm nay bên trại chăn nuôi làm thịt dê, cấp trên đặc cách cho khu nhà người thân mỗi hộ lĩnh một phần. Lão Trương nhà cháu tan tầm xong sẽ đi lấy luôn, buổi tối về tôi hầm một nồi lớn thịt dê ăn cho đã.”

Ở biên cương, mùa hè ngày dài, thường phải chờ đến gần mười giờ tối trời mới sập hẳn, nên giờ này vẫn chỉ tính là nửa buổi chiều. Mọi người cũng không ai sốt ruột, trái lại còn thấy hôm nay đặc biệt rôm rả.

Nói gì thì nói, chẳng có tin tức nào khiến người người phấn chấn bằng tin “có thịt chia”. Những dịp như mùa thu hoạch, bắt cá nước lạnh mùa đông, hay ngày gi.ế.t dê ở trại chăn nuôi, cấp phát thực phẩm thường là theo đầu người hoặc hộ khẩu, tính cả công trạng đóng góp trong năm. Dẫu ít nhiều cũng chia đều, hợp tình hợp lý, ai cũng được thơm lây.

So với phân phối lương thực trong thôn – nơi mà chỉ cần hơn nhau vài phân ruộng là đã chênh mấy lon gạo – thì ở đây kỷ luật chặt chẽ hơn, cũng ít khi có chuyện thiên vị. Không có thưởng riêng, chẳng ai được ưu tiên, nhưng khi được chia thịt, thì cán bộ hay thân nhân, mọi người đều hồ hởi như nhau.

Thường thì mỗi khẩu chỉ được hơn hai cân, nhưng đã là thịt nguyên chất, không lẫn mỡ vụn, không có xương thừa. Nếu không thuộc khu nhà người thân thì bên nhà ăn lớn cũng sẽ có phân phối – nấu canh, kho tảng, đến giờ cơm, mỗi người múc được một bát đầy đặn cũng đủ thấy ấm dạ.

Cứ đến ngày g.i.ế.c dê đầu mùa – thường là cuối hè, lúc dê non đã lớn vừa tầm thịt – thì chẳng khác nào Tết nhỏ trong căn cứ. Đám trẻ con chạy nhảy ngoài sân, người lớn thì tụm năm tụm ba bàn chuyện nấu nướng, không khí rộn ràng còn hơn cả Trung thu.

Bởi vì có thịt, là có mùi khói bếp, là có mùi đời sống, là có cảm giác nhà.

Niềm vui thu hoạch lấn át chuyện nhà Vương Quế Chi, mọi người thảo luận đều là chuyện xem biểu diễn và chia thịt. Bất quá, khi nhìn thấy Vương Quế Chi dẫn theo con gái xuất hiện, rất nhiều người liền dừng ánh mắt trên người Phương Tri Ý.

Đào Quế Vân như một con gà mái che chở gà con, che Phương Tri Ý ở phía sau mình, nói bóng nói gió vài câu. Vương Quế Chi từ trước đến nay không quá coi trọng thể diện, giả vờ không hiểu, kéo con gái mình đi về phía trước. Nhưng con gái bà ta nhìn thấy Phương Tri Ý thì sắc mặt thay đổi, cô ta vẫn luôn cảm thấy mình lớn lên không tệ, nhưng khi nhìn thấy Phương Tri Ý thì sự kiêu ngạo duy nhất mà bản thân cô ta có thể lấy ra cũng không giữ được nữa. Có điều, dù sao mình cũng sẽ không tranh giành với cô gái này, so với mình tốt hơn thì có quan hệ gì đâu? Sau khi suy nghĩ thông suốt lại bình tĩnh đi theo mẹ đi xa.

Phương Tri Ý khinh thường so đo với loại người như vậy, có điều, sống trong tập thể sẽ có người này người kia. Có người che chở cô như cô Đào, cũng có người không biết điều đem cô và cô gái kia ra so sánh. Đương nhiên chỉ là nói cho sướng miệng, cũng không trực tiếp ảnh hưởng gì đến cô nên cô cũng lười so đo. 

Đào Quế Vân thì chẳng phải người có tính tình hiền lành gì cho cam. Nếu ai dám nói thêm nửa câu linh tinh, bà liền không ngại mà mắng cho một trận ra trò. Người ta có đối tượng đàng hoàng, đang yên đang lành lại bị đem ra làm chuyện để buôn dưa, bị mắng là đáng, chẳng oan uổng tí nào.

Tính bà xưa nay thẳng như ruột ngựa, nói chuyện cũng chẳng biết nể nang ai. Mắng vài câu cũng đủ để đám người thích hóng chuyện rụt cổ lại, coi như gi.ế.t gà dọa khỉ. Cũng may phần lớn người trong khu nhà người thân đều biết điều, biết ai dễ chọc, ai không nên dây vào, cho nên không ai rảnh mà tự dâng đầu cho bà mắng.

Thế nên quãng đường còn lại yên tĩnh hẳn, không còn lời ra tiếng vào. Chỉ một chốc sau, bên sân căn cứ đã rộn ràng trống chiêng, hình như tiết mục biểu diễn đã bắt đầu. Mà biểu diễn xong sẽ chia thịt .

Những ai còn lăm le chuyện buôn dưa bán cải cũng đành tạm thời thu tâm tư lại, dù gì thì trong lúc tem phiếu còn quý hơn vàng, chẳng chuyện gì quan trọng bằng việc… chia thịt.

Lúc này, người bên đại đội bay cũng lần lượt đi ra thành từng nhóm nhỏ ba bốn người. Phương Tri Ý từ xa đã trông thấy anh hai mình và Bùi Từ, liền vui vẻ vẫy tay gọi. Hai người kia thấy vậy cũng bước nhanh hơn, đi thẳng về phía cô.

Thấy Phương Tri Ý đã gặp được người nhà, Đào Quế Vân cũng yên tâm phần nào. Bà vốn là người thích náo nhiệt, thấy mấy nhóm người đang kéo nhau đi về hướng sân biểu diễn, trong lòng cũng rục rịch.

“Dạng Dạng này, cô đi xem biểu diễn một lát nhé. Con với đội trưởng Bùi và anh hai con cứ về trước.”

Phương Tri Ý gật đầu, cười: “Vâng, cô đi đi ạ.”

Cô không mấy hứng thú với mấy tiết mục biểu diễn, nhưng người ở thời đại này thì khác. Cả năm chẳng có mấy dịp giải trí, ngoài buổi chiếu phim ngoài trời thỉnh thoảng mới có, thì chỉ còn những buổi biểu diễn của đoàn văn công là đáng mong đợi.

Đối với những người phụ nữ quanh năm ở nhà chăm lo gia đình như cô Đào, và các quân tẩu khác trong khu nhà người thân, thì một buổi biểu diễn ca múa đã là chuyện vui như Tết. Gặp được dịp như vậy, ai nỡ bỏ qua?

 

Bình Luận (0)
Comment