Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 226

Chu Giới Nhiên nghe vậy, ánh mắt khẽ động.
Anh liếc nhìn Bùi Từ đang đứng vững bên cạnh cô, thần sắc bình thản mà kiên định, một người đàn ông không dễ lay chuyển.

Cô nói chuyện luôn mang theo nụ cười, bộ dạng thản nhiên như đang chia sẻ niềm vui với một người anh trai thân thiết đã lâu không gặp. Giọng điệu mềm mại, ánh mắt sáng trong, thậm chí còn xen vào vài câu đùa nhẹ nhàng, khiến người đứng ngoài nhìn vào chỉ thấy một cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến người khác chẳng thể không yêu quý.

Nhưng khóe miệng Chu Giới Nhiên lại dần cứng lại.

Dạng Dạng… vậy mà lại có đối tượng rồi sao?

Hơn nữa cái cách cô nói chuyện, nghe thì giống như đang thân thiết chia sẻ niềm vui với một người anh trai thân thiết, nhưng là người trong cuộc, Chu Giới Nhiên lại hiểu rất rõ — cô biết. Cô biết tất cả: biết sự sắp xếp âm thầm của cha mình, biết anh tới vì điều gì. Và những lời cô nói ra, dịu dàng mà dứt khoát, chính là đang nói cho anh rõ ràng: cô đã có người trong lòng rồi.

Cô nói chuyện rất khéo, tuy rằng là từ chối, nhưng cũng sẽ không làm người đối diện khó xử, thậm chí những người khác căn bản không biết hàm ý trong đó, cũng coi như là giữ thể diện cho anh.

Đúng là em gái nhỏ tri kỷ hiểu chuyện, nhưng Chu Giới Nhiên có chút không cười nổi.

Vừa rồi bất chợt thấy cô có bao nhiêu kinh ngạc vui mừng thì giờ khắc này trong lòng lại chua xót bấy nhiêu. Anh chậm một bước rồi sao?

Mà lúc này Phương Tri Ý còn chưa dừng lại, trực tiếp lại giới thiệu cho Bùi Từ: “Đây là anh hàng xóm Chu Giới Nhiên mà em kể với anh, từ nhỏ đã đối xử với em rất tốt, còn thường xuyên đi thư viện giúp em mượn sách, giống như anh trai ruột của em vậy.”

Từ "anh trai ruột" kéo Chu Giới Nhiên trở về hiện thực, anh nhìn về phía Bùi Từ lịch sự đưa tay nói: “Đồng chí Bùi, xin chào.”

“Anh Chu, xin chào.” Bùi Từ giả vờ cái gì cũng không biết lịch sự đáp lại.

Bất quá Chu Giới Nhiên không ngốc, sự địch ý của Bùi Từ, cũng giống như tình cảm đột nhiên đánh úp khi trông thấy Dạng Dạng của anh, không thể che giấu được. Chỉ là hai người thông minh giả ngốc cũng âm thầm so nhau, ai cũng không nhường ai, ai cũng không chịu kém cạnh trước mặt cô gái mình ngưỡng mộ.

Một bữa cơm, trừ Phương Tri Ý ra thì cả hai đều ăn đến vô vị. Mặc dù Bùi Từ sớm đã biết một trong những mục đích Chu Giới Nhiên đến đây, thái độ của Dạng Dạng vừa rồi cũng đã nói rõ đối phương chỉ có thể là anh trai, nhưng Bùi Từ vẫn có chút ghen.

Thôi được rồi, không phải một chút, mà là rất ghen !

Chu Giới Nhiên thì lại có một loại cảm giác bất lực bị số phận trêu đùa. Ban đầu, anh còn không tin những chuyện như yêu từ cái nhìn đầu tiên, huống chi đó là em gái nhỏ cùng mình lớn lên, anh luôn nghĩ rằng anh sẽ không thể có tình cảm gì khác với cô, nếu có thể có, thì sớm đã có. Nhưng sự thật là khoảnh khắc anh vừa nhìn thấy Dạng Dạng, trái tim anh không tự chủ được mà rung động.

Vốn dĩ nam nhân gần với cô nhất, có cơ hội nhất hẳn là anh, nếu anh nhanh chân hơn một chút, có phải ... kết cục sẽ khác không ?

Anh tự nhiên không thể làm ra chuyện vô đạo đức như cướp đối tượng của người khác, hơn nữa anh cũng nhìn ra được Dạng Dạng thật sự chỉ coi anh như anh hàng xóm.

Chung quy, không chỉ sai thời điểm, người cũng sai.

Sau khi ăn cơm xong, tuy rằng không cam lòng nhưng Chu Giới Nhiên cũng đã trở lại vẻ bình thường.

“Dạng Dạng, buổi chiều em có chuyện gì không?”

Chu Giới Nhiên vừa hỏi, Bùi Từ lập tức chăm chú nhìn anh, trong lòng Chu Giới Nhiên một ít không cam lòng đã tìm được chút thoải mái.

“Anh Giới Nhiên có chuyện gì sao?”

Chu Giới Nhiên cười cười, thấy Bùi Từ sắp nổi nóng mới nói: “Em quên rồi sao, cha anh cũng chính là chú Chu của em bảo anh mang theo rất nhiều đồ vật cho em, có rảnh chúng ta cùng đi lấy nhé, hoặc là anh mang lại cho em.”

Nhắc đến cha, anh nghĩ rằng Dạng Dạng sẽ không tiện từ chối.

Thật ra, anh không hề có ý đồ gì khác. Những thứ ấy vốn là anh mua cho cô. Dù có được đáp lại hay không, anh vẫn là anh trai của cô, phải không?

Nhưng anh sợ cô bé sẽ vì khách sáo mà từ chối, lại ngại ngùng không chịu nhận. Vì vậy, anh chỉ có thể vòng một đường, mượn cái cớ khác mà nói.

“Anh Chu, bên Dạng Dạng đều là nữ đồng chí ở, nam đồng chí đi vào cũng không tiện. Tôi đi cùng anh lấy là được.”

Ngụ ý: Tôi là đối tượng chính thức mà còn chưa vào ký túc xá của đối tượng nhà mình, anh dựa vào đâu mà dám chứ?

“Cũng được, làm phiền đồng chí Bùi.” Chu Giới Nhiên nhàn nhạt nói.

“Không phiền đâu, Dạng Dạng là đối tượng của tôi, mấy chuyện thế này vốn dĩ là việc tôi nên làm.”

Chu Giới Nhiên chỉ khẽ cười, không nói gì thêm.

Ba người cùng nhau đến nơi ở tạm thời của Chu Giới Nhiên. Trùng hợp thế nào, chỗ anh ở lại lưng tựa lưng với phòng của Bùi Từ. Dù lối đi không chung, nhưng hai phòng lại chỉ cách nhau một bức tường mỏng.

Vì là một tòa nhà đơn lập nên rất tiện để qua lại. Có Bùi Từ đi theo, Chu Giới Nhiên liền mời cả hai vào nhà, lấy ra những thứ mình mang đến.

Anh mua không ít, nhỏ thì là bánh kẹo tinh xảo, lớn thì có cả vài vật dụng quý hiếm, giấy vẽ và dụng cụ chuyên dùng để vẽ bản đồ, thậm chí còn có hai cuốn sách lý thuyết động cơ hàng dịch mới nhất. Những thứ này không nghi ngờ gì đều là thứ mà Phương Tri Ý yêu thích nhất.

Cái gọi là "cha bảo mua"… Nếu Bùi Từ mà tin, e là đầu óc có vấn đề thật.

“Dạng Dạng thích không?”

Chu Giới Nhiên hỏi bằng giọng bình thản, như thể hoàn toàn không để tâm, nhưng ánh mắt lại không hề buông tha phản ứng nhỏ nhất của cô.

Cũng là một nghiên cứu viên, anh biết quá rõ cô gái này yêu gì, thích gì, thứ gì có thể khiến cô vui. Nếu không có sự xuất hiện của Bùi Từ… có lẽ, anh thật sự đã có cơ hội.

“Thích ạ. Cảm ơn anh Giới Nhiên, cũng thay em gửi lời cảm ơn tới chú Chu.”

Bùi Từ cười nhạt, tiếp lời:
“Cảm ơn anh Chu. Tôi thấy mấy thứ này cũng không rẻ… để tôi đưa tiền lại cho anh nhé.”

Ai mà không mua nổi mấy thứ này chứ? Dạng Dạng nhà anh không phải người ai muốn là mua chuộc được.

“Đồng chí Bùi khách khí quá, anh trai tặng cho Dạng Dạng, sao có thể nhận tiền được.”

Chu Giới Nhiên một câu một tiếng "anh trai", Bùi Từ thật sự không tiện trở mặt, chỉ là trong lòng cười lạnh.

Anh trai? Ghê gớm lắm sao?

Nhớ năm đó Dạng Dạng cũng gọi tôi là "Bùi Từ ca suốt hai năm luôn đấy.

Gọi đến mức tôi suýt chút nữa bị chôn vùi danh phận luôn rồi!

Chỉ là một anh hàng xóm đã hết hạn sử dụng mà thôi!!

Nghĩ như vậy, anh khẽ ưỡn thẳng lưng, như thể vô hình che chắn trước mặt Phương Tri Ý, cũng như muốn áp vía cái người “anh trai giả mạo” kia.

Ánh mắt vô thức quét qua tấm kính cửa sổ bên cạnh, phản chiếu lại bóng hình ba người đứng cùng một khung. Anh nhìn thấy chính mình — cằm căng, sống lưng thẳng, hai tay thả lỏng nhưng cơ thể lại căng như dây đàn.

Ngay lúc đó, anh nhíu mày.

Anh đang làm gì vậy?

Dù sao, hiện tại, đối tượng danh chính ngôn thuận của Dạng Dạng là anh

Sao anh lại phải so sánh với cẩu nam nhân không đáng giá tiền ngoài kia chứ ?

Bọn họ lấy gì cùng anh so ?!

Bùi Từ có nhận thức này, eo đều ưỡn thẳng hơn, tiếp theo hoàn toàn coi Chu Giới Nhiên như Phương Tri Lễ, cầm đồ vật rồi giúp Phương Tri Ý đưa về ký túc xá.

Ban ngày ký túc xá cơ bản không có ai, hơn nữa đều là mỗi người một phòng, Bùi Từ lại là đối tượng của Phương Tri Ý nên đương nhiên có thể đi theo vào cùng.

Về đến trong phòng, Phương Tri Ý mới bắt đầu thu thập lại những thứ Chu Giới Nhiên mang đến cho mình, thật sự là quá nhiều.

Bùi Từ vừa giúp cô thu dọn vừa không quên lẩm bẩm oán trách:
“Dạng Dạng, em nhìn thử đi, Chu Giới Nhiên người này đúng là không có tâm. Mua thì mua cho nhiều, mà phần lớn toàn thứ không dùng được, chiếm hết cả chỗ.”

Giọng điệu chua như dấm ngâm, nghe là biết mùi giấm dậy men từ lúc nãy vẫn chưa bay đi.
Phương Tri Ý nghe ra rõ ràng, liền bật cười, lại còn cố ý trêu chọc:
“Không đâu mà~ Em thấy anh Giới Nhiên rất có tâm đấy chứ. Anh xem này, cái này, rồi cái này nữa—đều là mấy thứ em đang cần. Cẩn thận thế kia, còn hơn cả anh cả của em nữa kìa.”

Tuy rằng là cố ý trêu anh, nhưng cô cũng không nói dối, những thứ Chu Giới Nhiên chuẩn bị thật sự rất thiết thực, nhìn ra được là rất có tâm.

Bùi Từ trong lòng liền âm thầm ghi thêm một dấu trừ to tướng cho cái tên Chu Giới Nhiên kia. Nhưng đối mặt với cô gái nhỏ nhà mình thì anhlại chỉ có thể tủi thân nói: “Dạng Dạng là cảm thấy mấy thứ anh mua không tốt sao?”

Phương Tri Ý thật sự cảm thấy, Bùi Từ gần đây rất biết xuyên tạc lời cô. Trước kia đâu có thế này? Chẳng lẽ yêu đương kiểu làm người ta thay đổi là như thế này sao ?

Cô trừng mắt nhìn anh, dằn từng chữ:
“Đồng chí Bùi, ý em là vậy sao? Cái đầu thông minh của anh đi đâu rồi hả? Sớm biết anh ngốc nghếch thế này thì lúc trước em đã không gật đầu đồng ý rồi!”

Vừa nghe thấy thế, Bùi Từ lập tức không còn mặt mũi giả vờ vô tội nữa, như thể bị điểm trúng yếu huyệt, anh liền ngẩng đầu, mắt sáng rỡ, gương mặt biểu lộ rõ vẻ “anh rất thông minh, anh lập tức hiểu ý mà”.

Phương Tri Ý thấy anh biến sắc nhanh như trở tay, trong lòng buồn cười, ngoài mặt lại lườm cho một cái rõ dài, đầy khinh thường.

Đồ dở hơi ! Cho anh giả vờ !

Bình Luận (0)
Comment