Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 228

Bùi Từ vừa họp xong liền vội không ngừng chạy đến chỗ Phương Tri Ý, tính toán nghiên cứu báo cáo bay vừa hoàn thành, tiện thể bàn bạc trực tiếp với cô một số thông số cần hiệu chỉnh.

Kết quả vừa đến đã nhìn thấy Trần Thăng, vội kêu một tiếng: “Chú Trần.”

Trần Thăng biết phi công thử nghiệm lần này là Bùi Từ, nhìn thấy người xong thì không giấu nổi vẻ vui mừng, vươn tay đ.ấ.m Bùi Từ một quyền: “Bây giờ tôi có phải cũng nên gọi cháu một tiếng đội trưởng Bùi không?”

“Chú Trần đừng trêu cháu.”
Bùi Từ cười đáp, đang định quay sang giới thiệu Phương Tri Ý với Trần Thăng thì từ trong phòng nghiên cứu, kỹ sư Lý Lâm đã ôm một chồng tài liệu bước nhanh ra, giọng hồ hởi:

“Dạng Dạng, em đến rồi à. Bên kỹ sư thử nghiệm bay vừa gửi sang bản báo cáo hoàn chỉnh của đợt bay thử mới nhất. Mình qua xác nhận lại một lượt, nếu không có vấn đề gì thì có thể sớm đẩy nhanh tiến độ thử nghiệm tiếp theo.”

“Được, vậy thì tới phòng nghiên cứu trước đã.”

Lúc này, việc thử nghiệm máy b** ch**n đ** là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu, không gì quan trọng hơn. Bùi Từ cũng chỉ đành tạm gác chuyện riêng sang một bên.

Cả nhóm nhanh chóng di chuyển đến phòng nghiên cứu. Tại đây, kỹ sư Lý và kỹ sư Vương phụ trách đối chiếu các thông số kỹ thuật, đồng thời giải thích chi tiết cho Bùi Từ về những điểm mấu chốt trong báo cáo thử nghiệm.

Trần Thăng và một vài người khác không trực tiếp tham gia nên chỉ theo dõi phần trình bày khái quát. Riêng Chu Giới Nhiên thì khác – anh có năng lực ghi nhớ con số rất tốt, hầu như chỉ cần nghe một lần đã nắm được đại ý, không sai lệch mấy.

Bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên bàn làm việc của Phương Tri Ý – nơi có mấy tờ bản vẽ bị gấp lại, đặt cạnh đống tài liệu chờ xử lý. Dường như là bản phác thảo đã bị loại bỏ.

Chu Giới Nhiên hạ giọng hỏi, có phần dè dặt nhưng không giấu được sự hứng thú:
“Dạng Dạng, anh có thể xem qua mấy tờ này không?”

Hai người tuy thuộc hai viện nghiên cứu khác nhau, nhưng lại cùng tham gia vào một dự án thử nghiệm lớn – về bản chất là cộng sự. Chỉ cần không mang tài liệu ra khỏi khu vực quy định, thì xem qua tại chỗ cũng không vi phạm nguyên tắc.

Phương Tri Ý gật đầu, nói thẳng:
“Được thôi. Chẳng qua đây chỉ là bản nháp loại bỏ, lát nữa sẽ đem đi tiêu hủy theo quy trình.”

Vì lý do bảo mật, dù chỉ là bản phác thảo cũng không được tùy tiện lưu giữ. Sau khi chỉnh lý xong, mọi bản thảo sơ bộ đều phải tiêu hủy tập trung – không để lọt ra ngoài bất kỳ chi tiết kỹ thuật nào.

Chu Giới Nhiên không để tâm chuyện đó. Chỉ một cái liếc qua, anh đã nhìn ra trong nét vẽ tưởng chừng thô ráp kia lại ẩn chứa tư duy thiết kế cực kỳ tiên tiến. Có thể nói, dù là bản nháp, nhưng rõ ràng đã vượt xa tư duy thiết kế hiện tại trong ngành.

Nói sao nhỉ?
Cùng là nghiên cứu viên, anh chỉ cần nhìn thoáng qua là biết – thứ cô vứt đi, e rằng đã dẫn trước người khác không chỉ một bước.

Thực ra, những bản phác thảo đó không phải tùy tiện vẽ rồi bỏ. Phương Tri Ý sau khi hoàn thành từng nét vẽ đều đã cẩn thận nghiên cứu, đối chiếu thông số và cân nhắc tính khả thi. Chỉ là – ở thời điểm hiện tại, trình độ sản xuất trong nước vẫn chưa đủ để đáp ứng yêu cầu công nghệ trong bản thiết kế. Không phải ý tưởng không tốt, mà là chưa thể hiện thực hóa.

Lần trước cô từng đề xuất cải tiến hệ thống động lực cho máy b** ch**n đ**, có một số chi tiết đã được hội đồng kỹ thuật ghi nhận và cho phép thử nghiệm cải tiến bước đầu. Nhưng càng đi sâu vào thiết kế lõi, cô lại càng rõ – rất nhiều vật liệu cần thiết vẫn là vật liệu đặc chủng, đòi hỏi quy trình chế tạo cao cấp mà đến cả các quốc gia phương Tây cũng đang trong giai đoạn thử nghiệm, chưa hoàn thiện hoàn toàn.

Nói cách khác, cho dù họ có được nguyên liệu trong tay, cũng chưa chắc đã có thiết bị và công nghệ gia công để tạo ra linh kiện đúng tiêu chuẩn.

Khoa học kỹ thuật chưa bao giờ chỉ dựa vào nỗ lực cá nhân. Nó đòi hỏi cả một nền tảng công nghiệp, một hệ thống đồng bộ từ lý thuyết đến sản xuất, từ vật tư đến chế tạo – từng bước một, không thể nóng vội.

Chính vì vậy, sau hai ngày nghiền ngẫm kỹ lưỡng, Phương Tri Ý đành gác lại phương án. Những bản thiết kế ấy, dù tâm huyết, cũng chỉ có thể trở thành bản nháp – lặng lẽ đặt sang một bên.

Bản phác thảo này, ngay cả kỹ sư Lý và kỹ sư Vương cũng không để tâm quá nhiều. Dù có lướt qua, họ cũng chỉ lắc đầu cho rằng thiết kế quá phức tạp, vượt xa năng lực sản xuất hiện tại – thành thử mặc nhiên xem đó là bản vẽ loại bỏ.

Không ngờ, Chu Giới Nhiên chỉ liếc qua đã lập tức phát hiện điểm khác thường. Ánh mắt anh dừng lại ở phần sơ đồ chi tiết của hệ thống động cơ, nhíu mày trầm ngâm rồi quay sang hỏi:
“Dạng Dạng, chỗ này… em có thể giải thích kỹ hơn một chút được không?”

Hiếm hoi lắm mới gặp được người thực sự hiểu bản vẽ – lại còn chủ động gợi ý trao đổi – Phương Tri Ý dĩ nhiên không giấu giếm. Cô khẽ gật đầu, kéo ghế lại gần, bắt đầu thảo luận cùng anh.

Mà thực ra, với người đã có nền tảng vững như Chu Giới Nhiên, cô chỉ cần gợi ý vài chi tiết mấu chốt, đối phương lập tức hiểu ngay dụng ý thiết kế. Từ ý tưởng về hệ vật liệu mới cho tới khả năng gia công bằng thiết bị tinh vi, cả hai nhanh chóng bước vào trạng thái trao đổi chuyên môn sâu, ăn ý đến mức chẳng cần nói nhiều.

Vấn đề chỉ là – những điều họ đang bàn đến, từng thứ một đều chính là rào cản hiện tại của ngành khoa học kỹ thuật trong nước. Từ vật tư đặc chủng đến thiết bị chế tạo chính xác, cái nào cũng không sẵn, cái nào cũng chưa đủ. Những giới hạn đó chẳng khác nào tường cao ngăn cách, làm chậm lại từng bước tiến về phía trước.

Tuy hiện tại mẫu máy b** ch**n đ** kiểu mới do cô thiết kế đã sắp bước vào giai đoạn thử nghiệm bay, nhưng chỉ có bản thân Phương Tri Ý mới hiểu rõ — lần cải tiến này, về bản chất, vẫn chưa mang tính cách mạng.

Không phải vì cô không đủ năng lực, mà là vì điều kiện hiện tại thực sự chưa cho phép tạo ra bước đột phá vượt cấp. Những thiết kế tiên tiến hơn, cô đã có ý tưởng, thậm chí đã thử phác thảo, nhưng muốn biến nó thành hiện thực thì cần cả một nền tảng khoa học – kỹ thuật vững chắc, mà điều đó không thể xảy ra trong ngày một ngày hai.

Tất cả đều cần thời gian phát triển. Khi nền móng đã đủ, thì dù là đi nhanh hay bay cao, cũng sẽ tự nhiên mà thành.

Phương Tri Ý nhìn sang Chu Giới Nhiên – ánh mắt anh nghiêm túc, tinh thần tập trung cao độ khi cùng cô trao đổi chuyên môn khiến cô càng thêm khẳng định một điều: người thanh niên này, tuy tuổi còn trẻ, nhưng tầm nhìn và nền tảng kiến thức đã vượt xa mặt bằng chung. Nếu được dẫn dắt đúng hướng, anh tuyệt đối có thể trở thành lực lượng nòng cốt trong chặng đường phát triển dài hạn phía trước.

Cảm nhận được sự chia sẻ chân thành từ cô, Chu Giới Nhiên cũng không hề giữ lại. Anh nghe chăm chú, rồi bất chợt hiểu ra nhiều điểm mà trước kia vẫn còn mơ hồ. Một số khái niệm công nghệ cao cấp từng khiến anh phân vân, dưới gợi ý của cô, bỗng trở nên sáng tỏ. Anh thậm chí còn chủ động đưa ra cách hiểu và lý giải riêng của mình, không ít trong số đó khiến Phương Tri Ý phải gật đầu thừa nhận.

Dù gì, cô cũng là người “đi trước thời đại”, theo nghĩa đen, nhưng hiểu biết thực tế về nền khoa học kỹ thuật của thời điểm này, nhất là những hệ thống, quy trình đang được áp dụng trong nước, thì chắc chắn không thể toàn diện bằng người như Chu Giới Nhiên. Kinh nghiệm và sự hiểu biết thực tế của anh, đối với cô, là một bổ khuyết vô cùng quý giá.

Hai người mải trao đổi, thảo luận đến mức quên cả thời gian. Mãi đến khi ngừng lại mới chợt phát hiện — xung quanh từ lúc nào đã tụ lại không ít người.

Ngoại trừ Bùi Từ vẫn kiên quyết đứng yên phía sau, giữ vị trí như cái bóng của “đối tượng nhà mình”, không hiểu cũng không có sao, quan trọng là thần thái. Những người còn lại, từ các nghiên cứu viên kỹ thuật cho tới cả viện trưởng Trần, đều bất giác bị cuốn vào cuộc trò chuyện. Ai nấy đều chăm chú lắng nghe, thần sắc nghiêm túc, có người còn tranh thủ ghi chép, rõ ràng đều cảm thấy chuyến đi hôm nay thật sự không uổng.

Chu Giới Nhiên lúc này mới hoàn toàn ý thức được bản thân vừa nói có phần hăng hái quá mức, song ánh mắt anh vẫn không giấu được vẻ khâm phục:
“Dạng Dạng, anh thật sự cảm thấy em rất giỏi.”

Lời khen ấy không hề khách sáo, cũng chẳng phải xã giao. Mặc dù nhiều nội dung vẫn còn là mô hình lý thuyết, chưa được áp dụng cụ thể, nhưng chỉ cần nhìn vào tầm nhìn thiết kế và logic kỹ thuật, anh tin rằng — với năng lực hiện có của đội ngũ và nỗ lực chung, ngày những điều này được hiện thực hóa sẽ không còn xa nữa.

Đối diện với lời khen chân thành ấy, Phương Tri Ý chỉ khẽ cười, vẫn giữ thái độ khiêm tốn như thường lệ.

Khoa học kỹ thuật không phải là chuyện chỉ nói một câu là xong. Ví như nghiên cứu vật liệu, mỗi bước đều cần thử nghiệm, điều chỉnh, rồi lại thử nghiệm. Quá trình ấy có khi kéo dài nhiều năm, chưa kể đến việc thiết kế, sản xuất, đồng bộ hoá cả hệ thống — một chiếc máy b** ch**n đ** đâu phải chỉ cần một loại vật liệu là đủ.

Thấy cô gái vẫn giữ thái độ khiêm tốn, Trần Thăng cũng không nhịn được gia nhập đội khen ngợi. Vốn dĩ ông là kiểu người cực kỳ "tiết kiệm" lời khen, nhưng ở chỗ Phương Tri Ý lại cảm thấy khen sao cũng không đủ, cô gái nhỏ này thật sự đáng giá. Những vấn đề cô nêu ra, nhiều cái vẫn còn là nan đề với nhóm nghiên cứu hiện tại. Thế mà trong lời nói của cô, chúng lại được gợi mở một cách logic và sắc bén đến bất ngờ.

Thậm chí, có vài câu cô chỉ nói qua, nhưng lại như một đốm lửa nhen nhóm khiến trong đầu anh loé lên vài ý tưởng hoàn toàn mới. Cảm giác ấy… lâu rồi ông chưa từng có lại.

Bình Luận (0)
Comment