Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 247

Phương Tri Thư biết ý đồ của Bùi Từ, nhưng vì những lần trước phối hợp đều rất ăn ý không xảy ra vấn đề gì nên anh cũng không cự tuyệt. Anh chỉ cảm thấy một phi công đang chuẩn bị bay thử như Bùi Từ lại đi làm những chuyện này có chút "lấy dao mổ trâu đi giết gà." Nhưng Bùi Từ lại tự tìm cho mình một lý do rất chính đáng, nói rằng bảo vệ Dạng Dạng thì không có chuyện gì là nhỏ nhặt cả.

Phương Tri Thư nghe vậy thì có chút vô ngữ, nhưng vì là bảo vệ em gái mình, nên ... thật ra anh cũng có chút hài lòng.

Giản Chí Anh vốn là kẻ cực kỳ cảnh giác, đặc biệt có ý thức phản trinh sát cao. Vì vậy, kế hoạch bắt giữ cô ta lần này buộc phải chia làm ba giai đoạn, từng bước thận trọng như đi trên băng mỏng. Nhờ giải mã được đoạn tin liên lạc cuối cùng mà tổ trinh sát đã lần ra địa điểm hẹn gặp giữa cô ta và kẻ chỉ huy giấu mặt. Phương Tri Thư cùng Bùi Từ đã sớm bố trí lực lượng, âm thầm mai phục tại điểm hẹn, chờ thời cơ ra tay.

Từ lúc Giản Chí Anh vừa bước chân ra khỏi khu nhà tập thể, người của họ đã bắt đầu bám theo, nhưng không dám quá lộ liễu. Họ chia thành từng tổ nhỏ, thay phiên theo dõi mỗi đoạn đường. Dẫu vậy, đến chặng thứ ba, cô ta đã suýt phát hiện. Chỉ cần quay đầu chậm thêm một giây, rất có thể tai hoạ đã xảy ra. Bùi Từ lập tức hạ lệnh rút lui tạm thời, ưu tiên giữ kín hành tung. Việc theo dõi đành phải gián đoạn.

Tại văn phòng xưởng trưởng, Trương Võ Sơn đi đi lại lại, lòng như lửa đốt. Trong tay siết chặt mảnh giấy ghi lại hành trình sơ lược từ tổ trinh sát viên, trán ông lấm tấm mồ hôi. Nếu kế hoạch lần này thất bại, không chỉ trách nhiệm cá nhân, mà cả an nguy của những kỹ sư, công nhân miệt mài suốt nhiều tháng qua sẽ bị đe doạ.

Ông không dám tưởng tượng cảnh bản vẽ lọt ra ngoài, công sức bao người đổ xuống sông xuống biển. Nhưng điều khiến Trương Võ Sơn nghẹn lòng hơn cả không phải là việc phải chịu trách nhiệm trước cấp trên, mà là nỗi xấu hổ khi không thể bảo vệ được những đồng chí đã tin tưởng và đồng hành với ông, những người đã cặm cụi ngày đêm để nghiên cứu, chỉ mong góp một phần sức vào sự nghiệp chung của đất nước.

Trương Khâu thấy Trương Võ Sơn đi đi lại lại đến hoa cả mắt, rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng:
“Thôi được rồi, anh đừng đi nữa. Kế hoạch bắt giữ lần này là do đồng chí Phương trực tiếp lập ra, có cậu ấy ở hiện trường, anh cứ yên tâm chờ tin là được.”

Trương Khâu không phải nói suông. Trước khi đồng chí Phương Tri Thư được điều đến đây, ông đã âm thầm tìm hiểu rất kỹ.

Người mà Thái lão đích thân lựa chọn, sao có thể là kẻ tầm thường? Huống hồ, hai năm trước, một kế hoạch truy quét quy mô lớn từng khiến cả giới tình báo đối phương chao đảo chính là do Phương Tri Thư đề xuất.
 

Kế hoạch ấy như lưới trời giăng kín, chuyên để sàng lọc, triệt tiêu những phần tử gián điệp ngấm ngầm hoạt động trong nội địa. Cũng nhờ đó, hàng loạt trạm thông tin bí mật bị nhổ tận gốc, hơn một trăm nghi phạm bị bắt giữ.

Biên giới vốn dĩ rối ren, từ sau đợt hành động ấy mới thật sự yên ổn lại. Là đường biên của Tổ quốc, chỉ cần yên tĩnh một ngày thì nhân dân sẽ bớt đi một phần lo lắng.

Chính vì vậy, đối với năng lực của Phương Tri Thư, Trương Khâu có thể nói là hoàn toàn tín nhiệm.

Nghe nhắc đến cái tên Phương Tri Thư, Trương Võ Sơn mới giật mình nhớ ra người này chính là anh cả của nhà nghiên cứu Phương. Thấy viện trưởng Trương vẫn giữ dáng vẻ ung dung, lòng ông cũng dần ổn định, không khỏi tò mò hỏi: “Viện trưởng Trương, cha mẹ nhà nghiên cứu Phương đúng là lợi hại thật đấy, sao có thể nuôi dạy ra hai người con giỏi giang như vậy được nhỉ? Con tôi mà bằng được một nửa thôi, chắc tôi cũng mãn nguyện cả đời.”

Trương Khâu bật cười, lắc đầu nói:
“Còn chưa hết đâu. Nhà người ta có ba anh em cơ. Nghiên cứu viên tiểu Phương còn có một người anh phó đội trưởng đội bay, lần này cũng nằm trong danh sách dự bị cho đợt thử nghiệm bay mới. Nói không ngoa, ba anh em họ đều là trụ cột quốc gia.”

“Hả?” Trương Võ Sơn nghe vậy thì trố mắt kinh ngạc, miệng không kìm được cảm thán:
“Gia đình kiểu này đúng là khiến người ta ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt.” Ông có cảm giác muốn về nhà đánh con trai mình một trận quá.

Được viện trưởng Trương động viên, tâm trạng Trương Võ Sơn cũng dịu lại không ít. Tuy nhiên, ông không quay về nhà nghỉ ngơi, mà quay sang nói với tổ kỹ thuật trực ban vài câu, rồi tiếp tục ở lại phân xưởng chờ kết quả .

Đêm nay, trong khi khu văn phòng nghiên cứu và xưởng công nghiệp quân sự sáng đèn như ban ngày, thì cách đó ba mươi dặm, một căn nhà gạch hoang phế giữa rừng lại im lìm chìm trong bóng tối. Không một tia sáng nào le lói. Nơi ấy, Phương Tri Thư và Bùi Từ đã mai phục gần một giờ đồng hồ.

Theo phán đoán, Giản Chí Anh hẳn sắp xuất hiện. Càng đến gần thời điểm, không khí căng thẳng càng như được kéo dây đàn, siết chặt từng nhịp thở. Đội mai phục im phăng phắc.

Trong rừng núi, đêm xuống là thứ tĩnh lặng kỳ lạ. Ngoài tiếng gió lùa xào xạc qua tán lá, chỉ còn lại âm thanh vụn vặt của vài con thú nhỏ lướt qua bụi rậm. Trong căn nhà nát, yên tĩnh đến mức Bùi Từ có thể nghe rõ tiếng kim giây tí tách từ chiếc đồng hồ đeo tay. Anh khẽ tháo đồng hồ ra, cất vào túi áo như thể bất kỳ tiếng động nào cũng có thể bại lộ hành tung.

Ánh trăng vốn nhợt nhạt lúc này lại bị tầng mây dày che khuất, căn nhà gạch nát tức thì bị bóng tối nuốt trọn. Một khoảng tối đặc quánh, kéo dài mãi không tan.

Thế nhưng người cần đến vẫn chưa xuất hiện.

Sự im lặng như đè nặng lên dây thần kinh mọi người. Có tiếng thì thào khẽ vang lên, mang theo sự lo lắng không che giấu:
“Đội trưởng Bùi… anh nói, họ có chắc sẽ đến không?”

Bùi Từ không nói gì, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, toàn thân căng chặt như dây cung đã kéo, tay trái khẽ đặt lên bao súng bên hông. Cả đội không ai dám cử động mạnh, chỉ còn lại tiếng thở khẽ khàng và nhịp tim dồn dập.
 

Trong bầu không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, đối với một người từng trải qua huấn luyện đặc biệt như anh, chỉ cần một dao động nhỏ cũng có thể nhận ra điều bất thường.

Quả nhiên, chỉ vài phút sau khi ra hiệu, từ rừng cây đen kịt bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhẹ. Một bóng người gầy gò, đen đúa lướt nhanh vào trong nhà. Hắn không dừng lại chờ đợi, mà lập tức đảo mắt đánh giá toàn bộ căn phòng. Khi mò tay vào một khe hở đầy đá vụn và chạm vào thứ gì đó, hắn mới hơi thả lỏng. Ngay sau đó, từ chính chỗ đó vang lên một âm thanh trầm thấp, ngắt quãng theo một tiết tấu đặc biệt.

Những người đang mai phục lập tức trở nên căng thẳng. Âm thanh ấy chính là tín hiệu liên lạc – không thể lẫn vào đâu được.

Phương Tri Thư chỉ nghe thoáng qua đã nhận ra: đó là tín hiệu xác nhận an toàn.

Không cần nói một lời, anh lập tức ra hiệu cho Bùi Từ. Cả đội ngay tức thì chuyển sang trạng thái cảnh giới cao độ – không ai lên tiếng, chỉ có hơi thở ép xuống tận đáy phổi.

Quả nhiên, chưa đến hai phút sau, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân.

Bùi Từ nương theo ánh trăng mờ, nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Không phải Giản Chí Anh thì là ai? Trên ngực cô ta đang ôm chồng bản vẽ mà Dạng Dạng đã chuẩn bị.

Thấy người đã đến đông đủ, Phương Tri Thư không chần chừ, giơ tay ra một thủ thế dứt khoát.

Trong tích tắc, những người mai phục như những con báo săn thoắt ẩn thoắt hiện, đồng loạt lao ra từ các điểm mù. Ngay khi hai kẻ kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị khống chế gọn gàng — toàn bộ quá trình không mất đến nửa hơi thở.

Tín hiệu "bắt giữ thành công" lập tức được phát ra bằng tay đèn — ánh sáng nhấp nháy ba lần.

Đèn pin từ bên ngoài đồng loạt chiếu rọi, rọi thẳng vào hiện trường.

Chỉ đến lúc này, Bùi Từ mới bước ra từ bóng tối, ánh mắt trầm tĩnh, nghiêm túc đánh giá hai người đang bị khống chế .

Người đàn ông ấy không biết đã lẩn lút xuyên qua địa bàn của họ bao lâu, thân hình gầy đét, làn da đen sạm vì nắng gió, trông chẳng có gì nổi bật. Nhưng khi ánh đèn pin quét tới, đôi mắt hắn lại ánh lên tia giảo hoạt lạnh lẽo, giống như một con thú hoang rình mồi trong bóng tối.

Bùi Từ híp mắt, nhanh chóng nhận ra sự thù địch mãnh liệt trong ánh mắt kia—một loại căm hận âm u, ẩn nhẫn, và độc địa như tẩm độc. Hắn không nói lời nào, nhưng cái nhìn đó như thể muốn ăn tươi nuốt sống tất cả bọn họ.

Nghĩ đến những gì đám người này từng làm—những vụ nổ nhà máy, những tin tức rò rỉ, những đồng đội hy sinh vì thứ gọi là “chiến tranh lạnh” không tiếng súng—ngực Bùi Từ nóng bừng, khóe môi anh lạnh đi.

Không hề báo trước, anh tung một cú đá như trời giáng vào bụng tên đàn ông.

“Ugh!”

Hắn bị đá bay ngược ra sau, đập mạnh vào tường, rồi ngã quỵ xuống đất. Một ngụm máu phun ra khỏi miệng, nhuộm đỏ cả nền xi măng.

Giản Chí Anh vừa thấy cảnh tượng ấy, lập tức cao giọng chất vấn Bùi Từ, giọng điệu ngụy chính nghĩa:
“Anh vi phạm nguyên tắc nhân đạo!”

Một câu này vừa thốt ra, mặt Bùi Từ càng lạnh. Nếu không nói thì thôi, càng nói càng chọc giận anh.

Chủ nghĩa nhân đạo?
Nghe cũng ra vẻ chính nghĩa đấy, nhưng lại là thứ dễ khiến người ta lầm đường nhất trên chiến trường âm thầm này. Giản Chí Anh là ai anh còn không rõ sao? Ngay từ đầu cô ta đã không giấu nổi sự khôn khéo và hiểm độc, lại còn dám giở trò với Dạng Dạng. Giữ được mạng về đến đây đã là may mắn cho cô ta rồi.

Nếu là ngày thường, anh còn có thể nể tình giới tính, nhưng hiện tại — không có “phụ nữ” nào ở đây cả. Chỉ có kẻ địch.
Gián điệp, không phân biệt nam nữ.

Ánh mắt anh tối lại. Cô ta giỏi dùng thủ đoạn với đàn ông, nhưng anh cũng không phải dạng vừa. Những kỹ thuật tra khảo mà không để lại thương tổn chí mạng, anh đã được huấn luyện qua hàng trăm lần. Đủ để khiến người ta sống không bằng chết, mà vẫn giữ được hơi thở cho bộ phận đặc biệt tiếp nhận.

Sau khi xử lý xong, Bùi Từ mới rút tay lại, giọng trầm lạnh:
“Đây là lãnh thổ của chúng tôi. Cô đứng trên đất của chúng tôi, trộm cắp tài nguyên của chúng tôi, hãm hại chính đồng bào chúng tôi, bây giờ lại muốn lên mặt nói chuyện nhân đạo à? Cô tưởng đang diễn tuồng à? Nằm mơ!”

Giản Chí Anh run rẩy nhìn anh, ánh mắt của Bùi Từ lạnh đến mức khiến sống lưng cô ta như đông cứng lại. Cơn đau dữ dội trên người làm cô ta không dám hé môi thêm một lời. Vì sao ánh mắt của người đàn ông này lại như muốn nuốt sống cô? Căm hận đến thế, vì cái gì?

Bình Luận (0)
Comment