Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 249

Trương Võ Sơn không ngờ lại có thêm một “thu hoạch” bất ngờ như vậy. Ông ta trực tiếp sa thải Tạ Quân. Đến cuối cùng, khi biết Giản Chí Anh là một đặc vụ phản động, Tạ Quân ngã sụp xuống đất, ngồi đờ ra một lúc lâu không đứng dậy nổi. Lần này thì đời anh ta coi như thật sự chấm dứt rồi.

Trần Đại Dũng ban đầu còn nghĩ Tạ Quân xui xẻo thì công việc của mình có thể khôi phục, nào ngờ Tạ Quân trước khi bị sa thải lại đem mình đạp thêm một cú. May mắn là vợ anh ta nhờ tố giác Giản Chí Anh mà vô tình lập được công lớn nên anh ta mới không bị sa thải.

Về nhà, anh ta ôm chầm lấy vợ, gục đầu nức nở: “Kim Phượng à, giá như anh nghe lời em sớm hơn thì tốt biết mấy!”

Diêu Kim Phượng nhìn người đàn ông đang khóc lóc thảm thiết, trong lòng dù mềm đi nhưng vẫn giở giọng đanh đá: “Trần Đại Dũng, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, cái gì không thuộc về mình thì không được ham! Hơn nữa, đàn ông phải kiên định và chăm chỉ!” Hồi đó, khi chồng lén lút mang đồ về nhà, cô ta đã không đồng ý. Nhưng dù sao cũng là chồng mình, sao có thể đi tố cáo anh ta cơ chứ? Bây giờ bị bại lộ cũng tốt, cho anh ta một bài học, ai bảo người lớn bằng từng này rồi mà vẫn còn nghĩ đến những chuyện dối trá. Cứ chăm chỉ làm việc thì chẳng lẽ lại không có đường ra hay sao?

Bà Trần nghe con trai thật lòng hối cải, liền đợi con dâu ra ngoài rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ con trai: “Đại Dũng à, mấy năm nay con cứ chê Kim Phượng không có học thức, tính tình lại nóng nảy, nhưng người như Kim Phượng là tốt nhất đấy. Con xem, lần này nếu không có nó thì công việc của con khó mà giữ được. Hơn nữa, lần này Kim Phượng tố cáo con hồ ly tinh kia đã lập công, xưởng còn sắp xếp cho nó một công việc, lại còn có thưởng nữa chứ!” Kim Phượng có việc làm, công việc vất vả, các con cũng có thể hỗ trợ nhau. Cứ như vậy, tương lai của hai đứa nhỏ trong nhà sẽ ổn định hơn nhiều.

Đừng nhìn bà Trần tuổi đã lớn, nhưng cách nhìn người thì không sai bao giờ. Năm đó, khi cưới Diêu Kim Phượng về, bà ta đã cảm thấy đây là một nàng dâu tốt, nên trong cuộc sống sau này luôn đứng về phía con dâu. May mà ánh mắt bà ta không lầm, cũng rất kiên định với sự lựa chọn của mình, nếu không thì đứa con trai không đáng tin cậy này chắc chắn sẽ lén lút qua lại với con đàn bà kia. Hệt như cái tên Tạ Quân, cuối cùng công việc nhiều người phải mơ ước cũng mất, thậm chí còn có nguy cơ bị bắt lại, mất mạng như chơi. Lần này con trai có thể thoát tội là nhờ cả vào con dâu, bởi vậy trong lòng bà Trần lại càng thêm trân trọng. Lo lắng con trai vẫn còn mông lung, bà liền nhiều lời thêm vài câu.

Trần Đại Dũng vẫn chưa biết chuyện này, nghe mẹ nói thì ngạc nhiên hỏi: “Thật sao? Kim Phượng cũng có việc làm à?”

“Ừ, hơn nữa sau này không chừng còn có thể làm cấp trên của con đấy!”

Trần Đại Dũng lập tức cảm thấy nở mày nở mặt, vội vàng nói: “Thế thì sau này tan ca con sẽ về nhà nấu cơm!”

Bà Trần nghe vậy thì không nói gì, chỉ cần các con sống tốt là được.

Diêu Kim Phượng quả thật đã được nhận một công việc mới. Nhờ lời tố cáo của cô ta mà cả một hang ổ gián điệp bị nhổ tận gốc. Xưởng dĩ nhiên công tư phân minh, đáng phạt thì phạt, đáng thưởng thì thưởng. Ban đầu xưởng chỉ định thưởng vật chất, nhưng cô ta đã chủ động hỏi có thể đổi thành một công việc hay không.

Trương Võ Sơn nghĩ bụng, Diêu Kim Phượng tuy miệng lưỡi ghê gớm nhưng tâm địa không xấu, thậm chí còn có chút tinh thần trượng nghĩa. Bất quá vì không có học vấn nên chỉ có thể sắp xếp vào làm những việc vặt vãnh. Vừa hay, tổ trưởng tổ tạp vụ, nơi chồng cô ta đang làm việc, đã lớn tuổi. Trương Võ Sơn liền sắp xếp cô ta vào vị trí đó.

Diêu Kim Phượng có việc làm, vui mừng khôn xiết. Cô ta hứa hẹn với Trương Võ Sơn sẽ làm việc thật chăm chỉ, tuyệt đối không phụ lòng tin tưởng của lãnh đạo.

Hành động này của Diêu Kim Phượng khiến Trương Võ Sơn phải nhìn cô ta bằng ánh mắt khác. Thấy cô ta hòa đồng với mọi người trong xưởng, ông bèn dặn dò cô ta hãy để ý những người lạ mặt, nếu thấy có điều gì khả nghi thì lập tức báo với tổ chức.

Lời này của xưởng trưởng khiến Diêu Kim Phượng sướng phát điên, cảm thấy cả đời này cuối cùng cũng tìm được ý nghĩa. Cô ta lập tức cam đoan từ nay về sau sẽ càng cẩn thận hơn, kiên quyết không buông tha bất kỳ kẻ nào gây nguy hại đến an ninh quốc gia.

Diêu Kim Phượng nghĩ rằng cô ta có được may mắn này đều nhờ gặp được Phương Tri Ý. Về đến nhà, bà lục tung đồ đạc, lấy ra đôi giày vải mới tinh cô ta đã làm cho con gái, gói lại cẩn thận bằng giấy dầu, rồi cố ý đứng đợi Phương Tri Ý tan ca.

“Nghiên cứu viên Phương!” Diêu Kim Phượng thấy Phương Tri Ý đi ra thì nhanh chân đón lấy.

“Chị Diêu, có chuyện gì vậy?”

Diêu Kim Phượng liền kể hết mọi chuyện cô ta được thưởng cho Phương Tri Ý nghe.

Phương Tri Ý nghĩ vì lời tố cáo của Diêu Kim Phượng mà lần bắt giữ này mới thành công đến vậy, cho nên khen thưởng là điều mà bà ấy xứng đáng được nhận. Phương Tri Ý nhìn Diêu Kim Phượng hào hứng, cười chân thành, nói: “Chúc mừng chị Diêu nhé!”

Diêu Kim Phượng đối diện với lời chúc mừng của Phương Tri Ý có chút ngại ngùng. Dù sao thì trước mặt những nghiên cứu viên trẻ tuổi tài năng như cô, cô ta vẫn cảm thấy mình còn kém xa. Nhưng người sống trên đời, quý nhất là phải có tự mình hiểu lấy, cô ta đối với những thứ mà hiện giờ bản thân đạt được đã cảm thấy cực kỳ thoả mãn, nếu không có cô gái trước mặt giúp đỡ, cô ta đã không có cơ hội này. Nói lời cảm ơn xong, cô ta lấy đôi giày vải từ trong lòng ra, nhét vào tay Phương Tri Ý: “Nghiên cứu viên Phương, đây là đôi giày vải chị tự tay làm. Tuy không đẹp bằng giày da, nhưng đi cực kỳ êm chân. Đi đường xa thì chắc chắn không bị mỏi.”

Phương Tri Ý hiếm khi đi giày vải, vì ở miền Nam vốn ẩm ướt, hơn nữa mẹ cô cũng không giỏi làm giày. Vì vậy cô vẫn luôn đi giày da hoặc giày nhựa. Đến đây lại càng không có ai làm cho. Cô mở lớp giấy dầu ra, phát hiện đôi giày vải này khá xinh xắn. Nó không phải là loại giày vải đen truyền thống, mà trên mu bàn chân còn được thêu vài họa tiết tinh xảo, trông rất đẹp mắt.

“Cảm ơn chị Diêu, đôi giày này đẹp thật đấy. Họa tiết thêu như thật vậy, là chị tự tay làm sao?”

Diêu Kim Phượng làm giày cho người nhà đã nhiều, nhưng chưa bao giờ được khen ngợi như vậy, nghe Phương Tri Ý nói thế thì ngại đỏ mặt, đưa tay vén lọn tóc ra sau tai rồi nói: “Đúng vậy, nghiên cứu viên Phương không chê là được rồi.”

“Không chê, thật sự rất đẹp, cảm ơn chị Diêu nhé.” Mấy hôm nay, cô cứ đi đi lại lại trên dây chuyền sản xuất để giám sát tiến độ, đôi giày da trên chân đúng là có hơi mỏi thật.

Diêu Kim Phượng vội xua tay: “Không cần cảm ơn, nghiên cứu viên Phương. Nếu không có cô giúp đỡ thì tôi đã chẳng có công việc này. Nói ra chỉ tặng có đôi giày, tôi đây còn thấy keo kiệt.” Cô tanhìn cô gái trước mặt, ngoại hình xinh đẹp, ăn mặc cũng tươm tất, lại còn có một công việc đáng mơ ước, đối tượng thì là phi công, sao có thể thiếu thứ gì được? Cô ta cũng thấy món quà của mình có chút xoàng xĩnh.

“Chị ơi, món quà này không hề xoàng xĩnh đâu ạ. Ở chỗ tụi em, đây là món quà chỉ có trưởng bối mới tặng.” Phương Tri Ý rất quý tính cách thẳng thắn, sảng khoái của Diêu Kim Phượng, nên thái độ đối với cô ta cũng rất gần gũi.

Nghe vậy, Diêu Kim Phượng liền thẳng lưng, giọng cũng thêm mấy phần tự tin, nhìn cô gái trước mặt càng thêm thật lòng quý mến: “Nói là trưởng bối thì chị không dám nhận, nhưng nghiên cứu viên Phương à, sau này có chuyện gì cần giúp, cứ nói, chị đây nhất định sẽ không từ chối.”

Diêu Kim Phượng lại kể tiếp chuyện Trương Võ Sơn đã giao trọng trách. “Nghiên cứu viên Phương, cô cứ yên tâm, sau này tôi sẽ canh gác ở tuyến đầu cho các cô, không cho kẻ xấu nào dám đánh chủ ý nữa. Cô cứ an tâm nghiên cứu. Hơn nữa, sau này muốn đi loại giày nào, cứ nói với tôi, tôi làm cho!”

Phương Tri Ý suýt bật cười trước sự thẳng thắn và ngộ nghĩnh ấy. Người phụ nữ này thật sự đáng yêu đến lạ. Nhưng trong lòng cô lại dâng lên một tầng ấm áp—tấm lòng trong sáng và kiên định như thế, chính là chỗ dựa thầm lặng để những kẻ xấu không thể ung dung mà ẩn mình.

Thời gian sau đó, sau hàng trăm lượt thử nghiệm khắt khe, từng linh kiện đều vượt qua kiểm tra mà không xuất hiện bất kỳ sai sót nào. Điều này đồng nghĩa dây chuyền sản xuất đã đủ điều kiện vận hành chính thức.

Sáng sớm hôm nay, toàn bộ cán bộ, công nhân kỹ thuật liên quan đều có mặt trước dây chuyền thí nghiệm. Không khí vừa căng thẳng vừa háo hức. Ngay cả Thái Thiệu Hoài cũng đích thân đến, nói là muốn tận mắt xem thành quả. Dù sao, những linh kiện này cuối cùng sẽ được lắp lên máy b** ch**n đ** — thứ trực tiếp ảnh hưởng đến sức mạnh phòng không của quân đội. Với tư cách là người đứng đầu căn cứ, ông không thể không quan tâm.

Thật ra, chỉ có ông mới hiểu rõ, lý do mình xuất hiện hôm nay chẳng phải vì nghi thức, mà vì sự tò mò khó nén. Bởi nếu kỹ thuật này thành công, đồng nghĩa những chiếc máy b** ch**n đ** mà các nhà nghiên cứu ấp ủ mới thật sự có cơ hội đột phá.

Hơn nữa, Dạng Dạng là do chính ông phát hiện và đưa về, vậy nên sao có thể vắng mặt trong khoảnh khắc vinh quang này?

Bình Luận (0)
Comment