Đào Quế Vân khẽ lắc đầu: “Con trai bà ta không ở đây, hắn làm việc trên trấn. Với lại, Vương Quế Chi chưa gây ra chuyện gì rõ ràng, tất cả mới chỉ là lời đồn từ mấy quân tẩu. Căn cứ trưởng cũng đâu thể vì mấy lời đồn mà xử lý.”
Chính vì thế mới đáng sợ — bị loại người này để mắt tới, ai mà không lo? Đào Quế Vân nghĩ vậy, Thư Thụy Chi cũng gật đầu tán thành. Họ hiểu quá rõ tính cách của Vương Quế Chi, biết Trần Phỉ đang tìm cách quấn lấy Tri Lễ, nhưng khi chưa có chứng cứ, tất cả chỉ đành dừng ở mức cảnh giác.
Lý Đoan Ngọc thật không ngờ, mới chân ướt chân ráo đến đây đã nghe phải chuyện như vậy. Chuyện gì thế này? Thấy con cái nhà bà không có trưởng bối ở cạnh nên nghĩ là cỏ dại, nhăm nhe bắt nạt đúng không ?
Trên đường trở về, Thư Thụy Chi thấy sắc mặt bạn mình vẫn chưa giãn ra, tưởng bà đang lo lắng nên cười khẽ an ủi:
“Đoan Ngọc, đừng lo. Lão Thái nhà tớ đã nhắc nhở chồng của Vương Quế Chi rồi. Có vợ chồng tớ ở đây trấn thủ chẳng lẽ lại để mấy đứa nhỏ bị người ta lừa gạt?”
"Với lại, Tri Lễ là người như thế nào chứ? Thằng nhóc đó nhìn thì ngu ngơ vậy thôi nhưng đâu phải người dễ bị lừa. Năm đó nó mới 16 tuổi đã một thân một mình đi học phi công rồi. Mấy năm nay, hai anh em chúng nó có làm các cậu phải lo lắng bao giờ đâu?"
Lời đó là sự thật, nhưng nghĩ đến việc con trai và con rể của mình đều bị người ta nhắm đến, Lý Đoan Ngọc cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Ở đâu cũng có những người 'trông mặt mà bắt hình dong', cũng có những người vì danh lợi mà bất chấp thủ đoạn. Người "đang ở này vị liền dễ dàng chịu này nhiễu" thôi, Đoan Ngọc, cậu đừng quá lo lắng."
Lý Đoan Ngọc mỉm cười với bạn thân: "Mấy năm nay, bọn nhỏ ở đây, thật là đã làm phiền hai vợ chồng cậu rồi."
“Cậu nói gì lạ thế? Tớ là ai chứ? Tớ là mẹ vợ của Tri Thư, lại còn là bạn của cậu bao nhiêu năm nay. Tình bạn của chúng ta đâu cần phải khách sáo như vậy?”
Thư Thụy Chi tuy nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng Lý Đoan Ngọc lại thấy chuyện này tuyệt đối không thể coi nhẹ. Lo lắng, với bà, là điều khó tránh khỏi.
Hai cậu con trai thì không nói, còn Dạng Dạng – tuy đến đây làm việc ở viện nghiên cứu và được viện trưởng coi trọng – nhưng từ khi con gái bà tới, Thái thủ trưởng và Thụy Chi đã không ít lần chạy qua đó. Hầu như lần nào đến, họ cũng mang theo đồ ăn vặt để chia cho mọi người trong viện, vừa là để ủng hộ tinh thần, vừa mong đồng nghiệp ở đó có thể chiếu cố thêm cho Dạng Dạng.
Thực ra, nói là “chiếu cố” cũng hơi quá. Con cái đã trưởng thành, đâu cần ai nâng đỡ, chỉ mong đừng bị bắt nạt là tốt rồi. Nhưng làm cha mẹ thì lúc nào cũng lo nghĩ. Huống hồ, mấy năm nay, bà và lão Phương chưa tròn bổn phận, mọi chuyện đều để vợ chồng Thụy Chi thay mình gánh vác
"Aiz, Thụy Chi, cậu nói xem năm đó sao cậu không sinh hai đứa ? Nếu có một cô con gái gả cho con trai thứ hai nhà tớ thì tốt biết mấy."
Thư Thụy Chi liếc bạn một cái, giả vờ bực bội:
“Cậu được một đứa con gái của tớ rồi còn chưa thấy đủ, lại còn muốn thêm nữa? Sao không nói thẳng luôn là nếu tớ có con trai thì cậu sẽ gả Dạng Dạng cho tớ làm con dâu đi?”
Nghe vậy, Lý Đoan Ngọc chớp mắt mấy cái, thản nhiên đáp:
“Tớ cũng từng nghĩ rồi chứ. Ai bảo nhà cậu chỉ có mỗi Văn Quân là bảo bối.”
Thư Thụy Chi biết tính bạn mình xưa nay chẳng chịu thua ai. Bà nhớ lại hồi còn học chung, hai người cũng vậy — kiểu bạn bè mà nếu không đấu khẩu vài câu thì chẳng thấy thân. Bà bật cười, mắng khẽ:
“Đồ quỷ! Chỉ được cái miệng lắm trò.”
Nói thì nói, trêu đùa thì trêu đùa, nhưng Lý Đoan Ngọc thực sự rất quan tâm đến chuyện hôn nhân của cậu con trai thứ hai.
Thay vì để nó bị những người khó ưa kia nhắm đến, chi bằng nhân lúc mình ở đây, tìm cho nó một người phù hợp.
Lý Đoan Ngọc cũng là người nóng tính. Chuyện này, bà đã đề cập ngay trên bàn cơm tối.
Tri Lễ nghe nhắc đến hôn nhân đại sự thì trong lòng lại than vãn một tiếng, cơm ăn cũng không thấy thơm nữa rồi. Anh không ngờ rằng, khi bố mẹ đến, người chịu thiệt thòi lớn nhất lại là mình. "Mẹ, chuyện xem mặt này con có thể không gấp như vậy được không ạ?" Anh mới 26 tuổi thôi, hơn nữa anh còn chưa vượt qua được Bùi Từ.
Từ khi tên khốn đó dỗ được em gái mình đi, anh đã ngầm hạ quyết tâm nhất định phải vượt qua Bùi Từ trong công việc. Có một người anh trai tài giỏi chống lưng cho em gái, sau này cậu ta mới không dám bắt nạt em gái mình.