Cũng may cô bé đó vận khí tốt, bị phát hiện và đưa đến bệnh viện kịp thời nên không ảnh hưởng đến tính mạng.
Du Ngu đến bệnh viện, nhìn thấy cô bé nằm trên giường bệnh. Lúc ấy, cô đã quyết định sau này sẽ làm bác sĩ giống như bố mẹ mình.
Vì vậy, khi nghe tin mất thuốc ngủ, cô không thể không nghĩ tới chuyện xưa. Hơn nữa, cô đã gặp người đàn ông trộm thuốc — dáng lấm lét, mắt hay rọi về phía mấy y tá trẻ với thứ nhìn khiến người khác ớn lạnh. Loại người như vậy mà có thuốc ngủ trong tay, tuyệt nhiên không phải chuyện tốt. Nếu hắn đã nung nấu ý đồ từ trước, đây không phải là vụ trộm vặt nữa — phải đào sâu điều tra, truy từng mối quan hệ, rà từng người đã tiếp cận kho. Đừng để ai có cơ hội bịt đầu mối, cũng đừng để ai bị trở thành nạn nhân của kẻ xấu. Phải làm đến cùng.
Thái Văn Quân nghe xong, nhìn người bạn mà ai cũng nói là khó tính, bỗng cảm thấy cô ấy thật tốt và thông minh. Chỉ cần suy nghĩ một chút là đã đoán ra người trộm là người đang điều trị nội trú, trong tình huống cấp bách còn nhanh chóng làm tiểu Chương bình tĩnh lại và kịp thời báo nguy.
“Ngư Ngư, cô thật giống em gái nhỏ nhà tôi, đều là người rất thông minh.” Không giống cô, mang thai xong đầu óc dường như càng ngày càng ngốc, có đôi khi cô thậm chí còn hoài nghi nó không còn hoạt động nữa.
Du Ngu nghe nhiều về Phương Tri Ý, vội đáp: “Tôi không lợi hại bằng em gái nhỏ nhà cô đâu.” Cô chỉ là ở bệnh viện lâu, thấy nhiều chuyện nên có kinh nghiệm thôi. Bệnh viện là nơi cứu người, đúng — nhưng cũng là nơi dễ dàng l*t tr*n bản chất con người nhất. Ở đây, sinh tử chỉ cách nhau một nhịp thở, mà lòng người thì chẳng ai đoán trước được.
“Hai người giỏi theo cách khác nhau mà…” Thái Văn Quân chợt nhớ đến lời mẹ chồng, liền hỏi: “Ngư Ngư này, hôm trước tôi nghe cô gọi điện thoại cho bố mẹ, có phải họ giục cưới không? Hay là để tôi giới thiệu cho cô một người, là em chồng ...”
Vừa nghe đến chuyện xem mắt, Du Ngu lập tức nhíu mày. Cô từ chối thẳng thừng, ôm đồ bỏ ra cửa: “Văn Quân, tôi đi trạm y tế căn cứ đưa thuốc đây. Sọt hoa quả này cô mang về nhà ăn, tôi không thích ăn đồ ngọt. Còn chuyện xem mắt, cô đừng bận tâm.”
Cô đến vùng biên cương này cũng chỉ để trốn bố mẹ giục cưới, không lý nào đến đây rồi lại phải đi xem mắt. Hơn nữa, nếu đối tượng lại là em chồng của Văn Quân, lỡ mà không hợp, sau này cả hai làm việc chung văn phòng, đến người bạn duy nhất cũng chẳng còn. Cô không muốn chút nào.
Nhìn người bạn đi mà không ngoảnh lại, Thái Văn Quân thở dài, kỳ thực Du Ngu đối với chuyện xem mắt kháng cự cô là biết đến. Cô ấy đến đây đã lâu, ở bệnh viện chỉ có cô là bạn thân, nên cô cũng hay nghe được chuyện của cô ấy.
Ngoài mặt, hắn ta tỏ ra nhã nhặn, chiều theo từng lời cô nói; nhưng sau lưng lại tìm đủ cách bôi xấu. Càng đáng ghê tởm hơn là mẹ hắn, câu nào cũng kèm chê bai — nào là Du Ngu lạnh nhạt, nào là quá gầy, rồi khẳng định chắc nịch rằng “dáng này thì khó mà sinh được con trai”.
Quen chưa bao lâu, bà ta đã ngày ngày ôm túi thuốc đến, bắt Du Ngu uống để “dễ sinh con trai” trong tương lai. Đến khi Du Ngu không chịu nổi, gọi thẳng hắn đến nói chuyện, hắn lại tỉnh bơ nói đó là mẹ hắn, cô nên nghe lời bà ấy. Sau này cưới nhau mới khỏi sinh mâu thuẫn, huống hồ mẹ hắn cũng vị muốn tốt cho hai người.
Du Ngu vốn là người ít tức giận cũng phải phát điên. Cuối cùng, cô phải gọi bố mẹ đến mới có thể đem mối quan hệ này huỷ bỏ. Sau khi chia tay, cô mới biết những lời lẽ kinh tởm mà hắn ta đã nói xấu mình, thậm chí còn khoe khoang với bạn bè là sẽ chiếm được gia sản của nhà họ Du.
Mặc dù cuối cùng anh trai Du Ngu đã cho hắn một trận và tố cáo lên bệnh viện khiến hắn bị đuổi việc, nhưng từ đó, cô ấy mang một nỗi ám ảnh lớn với chuyện xem mắt. Vì thế, cô ấy nộp đơn xin đến vùng biên cương.
Bố mẹ của Du Ngu sốt ruột việc chung thân đại sự của con gái nên thường xuyên gọi điện lại đây hỏi tình hình, nhân tiện thúc giục. Thái Văn Quân nghe được liền nghĩ tới Phương Tri Lễ, kết quả Du Ngu căn bản không muốn.
Thôi, ép ăn ép uống ai nỡ ép duyên, nếu cô ấy đã không muốn thì sự việc chấm dứt ở đây vậy, đừng để sau này nhìn mặt nhau thấy khó xử.
***
Hôm đó, Phương Tri Thư có một cuộc họp, nên đã nhờ Phương Tri Lễ đến bệnh viện đón chị dâu. Vừa tan huấn luyện, Phương Tri Lễ đã đi thẳng đến bệnh viện. Khi đến nơi, anh thấy đội bảo vệ đang dẫn một người đi, anh tò mò nhìn theo, không ngờ lại va phải một người.
Tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, Phương Tri Lễ vội quay người nhặt lên, xin lỗi rối rít: “Đồng chí, tôi xin lỗi.”