Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 283

 
Trần Phỉ đã bị chính gia đình này làm tổn thương đến mức tận cùng. Cô ta chỉ muốn dựa vào việc hôn nhân để vững tại đậy, trong khu gia đình quân nhân, rõ ràng cô đã bất chấp tất cả, bất chấp xấu hổ, ngay cả mặt mũi cũng tình nguyện vứt bỏ, nhưng mọi chuyện lại không như ý nguyện của cô ta.

Cô ta cảm thấy đây chỉ là cái cớ mẹ để trì hoãn cô ta, bố đã biết chuyện của anh trai rồi, ông ấy sẽ lấp l**m lỗ thủng cho anh trai, sau này cô tả chỉ nên gả cho gia đình có tiền, dễ đắn đo, sau đó bị bọn họ hút máu ... cả đời. 

Cô ta không cam tâm! Nếu đã vậy ... thì tất cả cùng chết đi, ai cũng đừng mong được sống yên ổn.

Chuyện này xảy ra khiến toàn bộ những người có mặt tại hiện trường sững sờ, bao gồm cả Thái thủ trưởng và Chính ủy. Trong quân đội những năm bảy mươi, phi công không chỉ là một binh chủng, mà là lực lượng tinh nhuệ được tuyển chọn nghiêm ngặt từ hàng nghìn người, từng cá nhân đều được coi là tài sản vô giá của quốc gia. 

Họ không thể tin nổi một người nhà của quân nhân lại có thể làm ra chuyện tày đình như vậy.

Đó là phi công a !

Là người đã trải qua vô số vòng huấn luyện khắc nghiệt, là nhân tài được đất nước đặt kỳ vọng.

Còn em gái anh ấy lại là kỹ sư thiết kế chiến đấu cơ,đã được đưa vào bay thử nghiệm, hiện tại còn đang ở trong môi trường khắc nghiệt nhất để hoàn thành giai đoạn cuối cùng trước khi những chiến cơ mang niềm kiêu hãnh của đất nước được chính thức tung cánh trên bầu trời.

Vậy mà các người lại tính kế họ? Dám đem những mưu mô bẩn thỉu, nhỏ nhen của mình đặt lên người họ? Trong thời buổi chiến tranh biên giới đang căng thẳng, mỗi phi công, mỗi chiến cơ đều là lá chắn sống cho đất nước, thế mà các người dám ?

Sao các người có thể dám ??

Thái Thiệu Hoài tức đến mức tay run lên bần bật, gân xanh trên thái dương giật liên hồi. Ông chỉ thẳng vào mặt Trần Lương Quân, phải một lúc lâu mới nghiến răng bật ra từng chữ:

“Đây là kết quả của việc ông dung túng! Rốt cuộc các người có bao nhiêu cái đầu mà dám làm chuyện hại phi công như thế hả?!”

“Thủ trưởng, chuyện này tôi thật sự không biết.” Trần Lương Quân đường đường là quân nhân, ít nhất cũng phải có giác ngộ và kỷ luật ấy. Cùng lắm, ông ta có thể “mắt nhắm mắt mở” cho qua vài chuyện nhỏ của con cái, nhưng tuyệt đối không hồ đồ tới mức dung túng việc tày đình như thế này.

Nhưng ông không biết thì đã sao? Sự việc vẫn xảy ra, mà hậu quả có thể nghiêm trọng tới mức không ai dám hình dung. Bệnh viện đã bắt được kẻ trộm lọ thuốc ngủ kia — nếu không phát hiện kịp thời, chỉ cần chậm thêm một bước, rất có thể đã xảy ra một thảm kịch động trời. Trong thời buổi này, một giọt thuốc ngủ cũng có thể là ranh giới giữa an toàn và mất mát không thể cứu vãn. Bọn họ, những người bình thường có thể kiểm soát được liều lượng của loại thuốc này sao ?

Huống chi mục tiêu lại là một phi công !

Còn Trần Phỉ, sau khi chính miệng tố cáo mẹ mình, lại nghe tin người bán thuốc ngủ đã bị bắt, cả người như bị rút sạch sức lực. Tứ chi bủn rủn, đầu gối mềm nhũn, cô ta đổ sụp xuống đất như một cái xác không hồn. Trong khoảnh khắc ấy, cô ta hiểu rõ — đời mình đã đến hồi kết, không còn đường quay lại.

Thái Thiệu Hoài không hề nương tay. Trong quân đội, hành vi này không chỉ là vi phạm kỷ luật mà còn chạm đến ranh giới sinh tử của đồng đội. Tính chất của vụ việc quá ác liệt: Vương Quế Chi và Trần Phỉ đã cố ý tìm cách mua thuốc để hãm hại sĩ quan — mà đối tượng còn là phi công, những người lính "đặc biệt quý giá" vào thời điểm này. Đây tuyệt đối không phải chuyện chỉ đuổi ra khỏi đơn vị là xong. Một khi đã liên quan đến tính mạng quân nhân và an toàn quốc gia, sẽ có cơ quan đặc biệt đứng ra xử lý. Và kết cục của họ, sẽ do tòa án quân sự định đoạt.

Trần Quân bị giao về Ủy ban Cách mạng của xưởng. Thời buổi này, tội làm loạn quan hệ nam nữ có thể bị xử bắn. Giờ không còn danh tiếng của bố để che chắn, tin rằng anh ta sẽ nhận được một phán quyết vô cùng công bằng.

Trần Lương Quân quả thật không hay biết chuyện, nhưng điều đó không thể xóa đi trách nhiệm của một quân nhân trong việc quản giáo gia đình. Sự bất lực ấy, trong môi trường kỷ luật thép, đã đủ để kết thúc con đường binh nghiệp của ông ta. Không cần chờ tới ngày giải ngũ, ông buộc phải tự nhận lỗi và rời khỏi quân đội.

Hồ sơ sẽ bị trả về địa phương, không còn chức vụ, không còn công tác — từ giây phút cởi bỏ bộ quân phục, mọi thứ gắn liền với căn cứ sẽ chấm dứt. Sau này ông sống ra sao, làm gì, cũng chẳng còn liên quan gì tới đơn vị nữa. Với một người đã từng đứng trong hàng ngũ quân nhân, đó không chỉ là mất việc, mà còn là nếm trọn cảm giác lạnh lẽo, trống rỗng khi danh dự và niềm kiêu hãnh đã bị tước bỏ.

 

Bình Luận (0)
Comment