Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 292

 
Trương Khâu và Trần Thăng cứ nghĩ rằng hai chuyên gia lớn tuổi mới đến, còn Phương Tri Ý lại là thiên tài trẻ tuổi, ba người sẽ cần một thời gian để làm quen. Dù sao người có tài thường có chút kiêu ngạo.

Ai ngờ, vừa gặp mặt họ đã trò chuyện vui vẻ, rồi giờ đã đến xưởng công nghiệp quân sự để bắt tay vào công việc.

Khi cả hai vội vàng chạy tới, phòng thí nghiệm đã khởi động. Vì Hà lão và Hứa lão đã có nền tảng nhiều năm nghiên cứu về vật liệu mới, dù con đường ban đầu họ lựa chọn có hơi lệch hướng, nhưng sau khi được Phương Tri Ý chỉ ra lối đi đúng, phần lớn số liệu và tài liệu cũ vẫn có thể tận dụng lại.

Nhờ vậy, tiến trình nghiên cứu trở nên thuận lợi hơn nhiều. Những thí nghiệm vốn phải lặp đi lặp lại để đối chiếu sai số, nay có thể rút ngắn đáng kể. Đường vòng dài dằng dặc bỗng chốc được thu gọn thành một con đường thẳng tắp.

Khi nghe Chu Giới Nhiên thuật lại, Trương Khâu và Trần Thăng mới giật mình chú ý đến phương án sơn phủ vật liệu. Càng suy ngẫm, họ càng thấy đây quả thật là cách tiếp cận vừa đơn giản vừa hiệu quả, có khi còn mở ra cơ hội thực tiễn nhanh hơn hẳn so với việc mải mê đi tìm một loại vật liệu hoàn toàn mới.

Trương Võ Sơn đến muộn một bước. Với một xưởng sản xuất hơn nghìn công nhân, ông bận tối tăm mặt mũi, việc gì cũng chờ ông quyết đoán. Nhưng vừa nghe tin Phương Tri Ý trở về, ông lập tức sắp xếp công việc để đến cho bằng được. Không chỉ vì muốn tận mắt gặp lại cô gái nhỏ mà ông vẫn luôn đánh giá cao, mà còn để đích thân chúc mừng cô vì chuyến bay thử nghiệm đã thành công rực rỡ.

Kết quả, vừa đến nơi ông nghe thấy gì? Thí nghiệm vật liệu mới. Nhìn thấy các chuyên gia Bắc Kinh, cô gái nhỏ và Chu Giới Nhiên đứng cùng nhau, hăng hái thảo luận, ông còn cảm thấy phấn khích hơn cả họ.

Ông chưa bao giờ nghĩ đời mình lại có thể gặp may mắn liên tiếp như thế này. Rốt cuộc kiếp trước ông đã tích được phúc đức gì mà kiếp này lại được hưởng hết lợi lộc? Không đúng, càng nghĩ càng thấy… có khi kiếp trước ông đã dùng cả mạng sống để giúp đỡ Phương Tri Ý, nên kiếp này mới có cơ duyên được gặp cô. Nhờ có cô, vận may mới lần lượt tìm đến ông như vậy.

Trương Võ Sơn vốn là người theo chủ nghĩa duy vật, chưa từng tin chuyện mệnh số. Thế mà vào giờ phút này, trong lòng lại nổi lên một chút mê tín.

Tuy nhiên, khi ánh mắt ông lia sang hai vị viện trưởng Trương và Trần, sự phấn khích ấy nhanh chóng được ông kìm lại. Hai người này nổi tiếng chỉ thích tranh giành nhân tài, cãi nhau ầm ĩ cả ngày, ông mà xen vào không khéo lại bị vạ lây.

Huống hồ, xưởng công nghiệp quân sự của ông bây giờ gần như đã trở thành nơi làm thí nghiệm riêng cho Nghiên cứu viên Phương, ông vốn chẳng lo ai có thể giành giật. Nhưng lý trí nhắc nhở ông rằng chuyện này tuyệt đối không nên để lộ ra ngoài. Dù gì trong hệ thống còn nhiều xưởng sản xuất khác, nhỡ đâu lỡ làm phật ý Viện trưởng Trương – vốn tính tình hẹp hòi – để rồi sau này nhiệm vụ sản xuất bị chuyển sang nơi khác, thì chẳng phải “hại nhiều hơn lợi” hay sao?

Thế nên, bên ngoài ông vẫn tỏ ra điềm tĩnh, chỉ thường xuyên đi qua lại trước mặt Phương Tri Ý để gây ấn tượng: “Nghiên cứu viên Phương, các cô lại có thí nghiệm mới à? Có cần người không? Cứ nói một tiếng, tôi lập tức điều người từ các dây chuyền khác qua ngay.” Ông thể hiện sự hợp tác tuyệt đối, khẳng định rằng sau này không có xưởng sản xuất nào chu đáo được như ông.

Mặt trời lặn rồi lại mọc, thời gian trôi đi vùn vụt. Nhờ nền tảng nghiên cứu dày dạn của hai vị chuyên gia cùng hướng đi mới mẻ, chỉ sau chưa đầy một tháng miệt mài trong phòng thí nghiệm, họ đã chạm tới thành quả mà trước đây tưởng chừng xa vời.

Khoảnh khắc nhìn thấy lớp vật liệu mới thực sự hấp thụ và chuyển hóa sóng tín hiệu theo đúng quỹ đạo thiết kế, màn hình radar chỉ hiện một mảng tĩnh lặng, không bắt được bất kỳ phản hồi nào—cả phòng như chết lặng trong vài giây.

Rồi bất chợt, tiếng reo vỡ òa:

“Thành công rồi! Chúng ta đã thành công!”

Niềm vui dâng trào, có người run rẩy không kìm được mà đưa tay lau nước mắt. Tín hiệu không còn, nhưng trái tim mọi người lại vang lên những nhịp đập mạnh mẽ. Họ biết, giây phút này sẽ khắc ghi mãi trong lịch sử nghiên cứu.

Họ thành công !

Chỉ một lớp vật liệu tưởng chừng mỏng manh, nhưng lại mở ra một bước ngoặt mang tính cách mạng. Từ nay, họ không còn phải ngước nhìn hay ghen tị trước những chiến đấu cơ tàng hình tối tân của nước ngoài. Con đường phía trước đã rộng mở: chiếc máy bay tàng hình mang dấu ấn riêng, mang trí tuệ và dấu ấn độc lập của họ, sắp sửa bước vào giai đoạn thiết kế.

 

Bình Luận (0)
Comment