Đến tối, Bùi Từ còn chưa mở mắt đã theo bản năng ôm chặt người trong lòng, một tay vươn bật công tắc đèn bàn đầu giường.
Chiếc đèn bàn là món đồ Bùi Từ đặc biệt chuẩn bị cho vợ. Cô vốn không chịu nổi ánh sáng chói chang của bóng sợi đốt, nên anh cố tình thay bằng chụp vải, ánh sáng vàng dịu hẳn đi, mềm mại như phủ thêm một tầng mờ ảo.
Trong thứ ánh sáng ấy, anh nhìn rõ gương mặt cô hơn. Mái tóc đen nhánh xõa xuống gối, làn da trắng mịn càng thêm trong trẻo dưới lớp sáng vàng dịu, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, như đang thì thầm mời gọi.
Cổ họng Bùi Từ khẽ căng, anh cúi xuống, hôn thật khẽ lên môi vợ mình.
Phương Tri Ý mơ màng mở mắt, vừa mở ra đã thấy khuôn mặt tuấn tú của chồng ở ngay trước mắt. Trong cơn mơ hồ, cô chẳng kịp nghĩ ngợi, trực tiếp vòng tay ôm cổ anh, “chụt” một cái lên môi anh, dáng vẻ ngang ngược chẳng khác nào một nữ vương tuyên bố chủ quyền.
Nụ hôn đó như một tia châm lửa. Bùi Từ nhướng mày, sao có thể cam tâm chỉ dừng lại ở một cái chạm thoáng qua? Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người, anh đâu dễ dàng bỏ qua. Cánh tay rắn chắc ôm gọn lấy cô, nụ hôn của anh lập tức trở nên nóng bỏng, cuồng nhiệt hơn gấp bội.
“Ưm…” Phương Tri Ý mới tỉnh ngủ, lập tức thấy như hồn vía bị anh hút đi mất. Bị hôn đến choáng váng, cô vội giận dỗi khẽ đẩy:
“Bùi Từ, anh… anh định hôn chết em sao?”
Giọng nói mềm mại, vừa trách móc lại vừa nũng nịu, nghe chẳng giống oán trách mà giống làm nũng nhiều hơn.
Cổ họng Bùi Từ rung lên, anh bật cười khẽ, áp trán vào trán vợ, giọng trầm khàn lại đầy ý cưng chiều:
“Hôn có một chút thế này mà em chịu không nổi à? Vợ ơi… đêm nay là đêm động phòng của chúng ta.”
Ngụ ý tr*n tr** : nụ hôn này chỉ mới bắt đầu thôi, đêm nay còn dài lắm.
Giọng điệu mang tính "uy h**p" kia đáng lẽ đã đủ khiến Phương Tri Ý tức, nhưng vừa nhớ đến câu nói của anh lúc say, cô lại không nhịn được mà bật cười.
Bùi Từ bị tiếng cười của vợ làm cho bối rối, tim đập lỡ một nhịp. Anh trầm giọng hỏi:
“Vợ ơi, em cười gì thế?”
Trong lòng mơ hồ dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo Phương Tri Ý khẽ nghiêng đầu, giọng kéo dài chậm rãi:
“Ai nha ! Bùi Từ à… trời tối rồi đấy!”
Một câu như mồi lửa, lập tức thiêu cháy ký ức “đen tối” mà anh cố chôn vùi. Hình ảnh bản thân say mềm, miệng hùng hồn tuyên bố… ào ạt hiện về. Tai anh nóng bừng, mặt cũng đỏ lên từng tấc.
Trời ạ, vợ sẽ không nghĩ anh “không được” đấy chứ?!
Phương Tri Ý thấy rõ từng thay đổi trên mặt chồng, khóe môi cong cao, tiếng cười lanh lảnh như muốn bay ra tận hàng xóm:
“Anh đừng lo, em biết hết rồi, tuyệt đối sẽ không chê cười anh đâu.”
Bùi Từ: “……” Cái kiểu cười đến run cả vai này mà gọi là “không chê cười” à? "Không chê cười" đến mức ngay cả hàng xóm cách vách cũng nghe thấy chê cười ấy hả ?
Anh uất ức siết chặt tay, nghiến răng:
“Dạng Dạng, đó chỉ là sự cố thôi! Anh thề sẽ không uống rượu nữa!”
Nhưng Phương Tri Ý lại càng cười, còn vỗ vai anh tỏ
“Không sao, uống say ai chẳng thế, không phải lỗi của anh đâu.”
Bùi Từ: “????” Ai chẳng thế?
Đây rõ ràng là tự tôn đàn ông, sao có thể chấp nhận được!
Bị cười đến mức không còn đường lui, anh dứt khoát cúi người, giọng khàn khàn đầy uy h**p:
“Dạng Dạng, không được cười nữa.”
Phương Tri Ý là người “ăn mềm không ăn cứng,” mà trước mặt Bùi Từ thì mềm cứng gì cũng không ăn. Nghe anh nói vậy, cô lại càng khiêu khích, nhướng mày,
“Em cứ muốn cười đấy, anh làm gì được nào—”
Tiếng kêu kinh hãi của Phương Tri Ý còn chưa dứt đã bị Bùi Từ chế ngự. Cơ thể cao lớn của anh phủ xuống, hơi thở nóng hừng hực vây chặt lấy cô. Không khí bốn phía như bị rút sạch, chỉ còn lại mùi hương quen thuộc của anh.
Phương Tri Ý bỗng giật mình nhận ra — anh đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô hoảng loạn, tim đập loạn xạ, giọng nói mềm mại run rẩy:
“Bùi Từ… anh định làm gì thế?”
Người đàn ông trên cao không đáp ngay. Ánh mắt anh sâu thẳm, xen lẫn chút nguy hiểm, khóe môi nhếch lên thành nụ cười như cố ý trêu chọc. Anh cúi sát, giọng khàn khàn vang ngay bên tai cô:
“Dạng Dạng, em còn nhớ không… anh từng nói có cách trị em.”
Anh cố tình ngừng lại, ánh nhìn khóa chặt lấy đôi mắt đang hoảng hốt kia, từng chữ nặng nề mà đầy uy h**p:
“Bây giờ, chúng ta thử xem.”