"Vậy em có thể gọi chị là chị dâu rồi chứ?"
Lời này vừa thốt ra, Du Ngu mới phản ứng lại mình vừa đồng ý cái gì. Mặt cô đỏ bừng.
Lý Đoan Ngọc hiểu tính cách của Du Ngu, nhìn thì lạnh lùng nhưng da mặt rất mỏng. Bà lườm con gái một cái: "Được rồi, đừng trêu chị Ngư Ngư nữa." Rồi bà quay sang Du Ngu: "Giờ cũng muộn rồi, hay Ngư Ngư về nhà dì ăn trưa nhé?"
Du Ngu liếc nhìn đồng hồ, nhận ra cũng đã tới giờ trưa. Trước nay, cô hiếm khi bước chân đến nhà họ Phương. Không phải vì cô xa lánh, mà bởi lòng tự ti âm thầm níu giữ: họ quá tốt, còn cô lại lo mình chẳng đủ xứng đáng, sợ làm phiền, sợ mang theo bóng dáng lạc lõng.
Nhưng hôm nay, sau bao biến cố, cô mới thực sự hiểu ra — dù cô có thế nào đi nữa, trong mắt nhà họ Phương, cô vẫn luôn được coi là một thành viên, được yêu thương và bảo vệ như người thân ruột thịt. Ý nghĩ ấy dấy lên một niềm ấm áp, như một lớp băng mỏng trong tim chậm rãi tan chảy.
Cô khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhưng chắc chắn:
“Vâng ạ.”
Lý Đoan Ngọc rất vui, một tay nắm tay con gái, một tay nắm tay Du Ngu: "Sau này ngày nào cũng đến nhà dì ăn cơm nhé, dì nấu nhiều món ngon cho con."
"Cảm ơn dì."
"Con gái ngoan, đừng nói cảm ơn nữa. Con phải nhớ rằng ở đây con không hề đơn độc, biết không?"
Du Ngu không khách sáo nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Cũng nhờ có chuyện này, mối quan hệ giữa Phương Tri Lễ và Du Ngu tiến triển vượt bậc. Cặp đôi tưởng chừng "vô vọng", đến Tết lại bàn chuyện kết hôn.
Trong nhà, Lý Đoan Ngọc là người vui nhất. Dù bà là người cởi mở, nhưng là cha mẹ, ai mà không mong con cái sống hạnh phúc.
Thế nên, cái Tết năm nay nhà họ Phương náo nhiệt hơn bao giờ hết. Nhưng có người ở xa tít Nam Thành, cái tết này lại chỉ có một mình. Có điều, cũng may Phương Tuấn Khanh là người sống thoáng, chỉ cần người nhà sống tốt là ông vui rồi. Hơn nữa, ông cũng không cô đơn, còn có lão Chu làm bạn.
Lão Chu đã mất vợ nhiều năm, cũng không đi bước nữa. Ban đầu, ông sợ làm lỡ dở người khác, cũng sợ người mới không tốt với con cái. Sống một mình nhiều năm, ông cũng quen rồi.
Ngày mùng Một Tết, hai ông bạn già làm một bàn cơm. Chu Thừa Khang lấy ra chai rượu Mao Đài quý giá nhất mà ông đã cất giữ, rót cho mỗi người một ly: "Này lão Phương, tôi đã tích được mấy chai Mao Đài rồi. Ban đầu tôi định là nếu Giới Nhiên cưới được Dạng Dạng thì tôi sẽ mang hết sang cho ông." Nào ngờ, người tính không bằng trời tính, Dạng Dạng lại gả cho con trai thủ trưởng Bùi.
Ông Chu thở dài tiếc nuối: "Sau này cũng không cần tặng nữa. Uống với ông một bữa coi như đã thỏa ước nguyện."
Phương Tuấn Khanh nâng chén rượu, chạm ly với Chu Thừa Khang, cười nói: "Cũng không thể uống hết. Sau này Giới Nhiên vẫn phải lấy vợ mà."
Chu Thừa Khang không nói gì. Đứa con trai ngốc của ông vốn dĩ không quan tâm chuyện hôn nhân. Khó khăn lắm nó mới có tình cảm đặc biệt với Dạng Dạng, giờ thì Dạng Dạng đã gả cho người khác rồi... Nhưng ông không nói ra. Đây là duyên phận của hai đứa trẻ. Nếu ngày xưa ông có thể bảo vệ Dạng Dạng, có lẽ mọi chuyện đã khác. Dù tiếc vì Dạng Dạng không thể làm con dâu mình, ông cũng biết rõ con người của con trai thủ trưởng Bùi. Mấy năm nay ông cũng coi Dạng Dạng như con gái. Có một lựa chọn tốt hơn, với tư cách là người lớn, ông cảm thấy Bùi Từ hơn hẳn con trai mình. Dạng Dạng gả cho Bùi Từ, ông cũng rất vui mừng.
Thế nên, ông không nói những lời đó ra. Ông hiểu tính cách con trai mình. Nó chỉ tập trung vào nghiên cứu. Giờ lại cùng Dạng Dạng tham gia vào dự án lớn, chuyện kết hôn ông cũng đã thấy rõ. Cứ để bọn trẻ tự quyết định. Vì vợ mất sớm, ông luôn cảm thấy có lỗi với các con, nên con muốn làm gì ông cũng vô điều kiện ủng hộ.
Phương Tuấn Khanh là người thông minh, ông không phải không biết gì. Nhưng đây là chuyện của bọn trẻ, người lớn không nên can thiệp. Ông không nói gì, chỉ rót thêm một chén rượu cho Chu Thừa Khang: "Tết nhất đừng nói những chuyện đó nữa."
"Đúng vậy! Nói chuyện vui vẻ đi. Tháng Năm này Dạng Dạng muốn đi Bắc Kinh đúng không? Khi đó chúng ta cũng sang. Lâu rồi không gặp con bé rồi." Từ khi con bé rời khỏi đại học Nam Thành, đã nhiều năm rồi. Dù gọi điện và xem ảnh rất nhiều, nhưng vẫn chưa gặp người thật. Lão Phương nói con bé cao lên, tính cách cởi mở và khỏe mạnh...
"Chắc chắn sẽ gặp. Không cần ông nói, Dạng Dạng cũng sẽ đến thăm ông." Trong lòng Phương Tuấn Khanh luôn ghi nhớ ân tình của mấy ông bạn già của ông khi Dạng Dạng nhà ông còn ốm đau triền miên, đặc biệt là lão Chu, ông ấy coi con bé như con gái ruột vậy. Lần trước Dạng Dạng về còn nói sẽ dành thời gian đến thăm các bác, các dì ở Nam Thành.