Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 340

 
Tống Trinh ở trong bếp cũng nghe được lời nói của con dâu. Bà đương nhiên cũng biết đây là do con dâu sắp xếp. Chẳng ai hiểu con bằng mẹ, bà còn lạ gì thằng nhóc kia, trước đây trong đầu nó chỉ có máy bay, làm gì biết nghĩ đến gia đình. Giờ thì tốt rồi, biết chiều vợ, lại còn biết nghĩ cho gia đình. Tống Trinh hài lòng vô cùng.

Dì giúp việc khẽ huých tay Tống Trinh, cười nhỏ:
"A Trinh xem, trước đây bà còn bảo tôi mê tín. Tôi đã nói rồi, thầy bói đầu ngõ nói đâu trúng đó. Người ta bảo bà cả đời phúc khí, càng lớn tuổi phúc càng dày. Giờ bà nhìn lại có phải đúng thế không?"

Thời ấy, mấy chuyện “mê tín dị đoan” bị nghiêm cấm, chẳng ai dám công khai bàn tán. Nhưng trong phạm vi bếp núc, đôi ba câu chuyện nhỏ thì không ai để ý. Trước kia, dì biết vợ chồng bà Trinh vốn chẳng tin mấy điều ấy, nên cũng chẳng nhắc. Giờ thấy cậu út dẫn con dâu về, bà mới sực nhớ đến lời thầy bói năm xưa. Rốt cuộc, con người ta nhiều lúc cũng khó dứt khỏi hai chữ “số phận”.

Năm đó, khi mang thai thằng út, đúng vào thời điểm nhạy cảm. Tin chiến thắng từ tiền tuyến liên tục gửi về, nhưng trong lòng Tống Trinh vẫn nơm nớp bất an. Dì giúp việc sợ bà nghĩ ngợi nhiều, lại gần ngày sinh nở, lỡ có sơ suất gì thì áy náy với Bùi Minh Tuyên. Vì thế mới dẫn bà đi xem bói. Bản ý chỉ mong thầy nói đôi câu an ủi, để bà yên tâm chờ sinh. Nào ngờ ông thầy kia lại nói bà vốn có phúc khí, nhưng chỉ tay vào bụng bà mà rằng:
“Đứa trẻ này, đến năm hai bốn tuổi e rằng khó tránh một kiếp nạn máu.”

Lời ông thầy nói khi ấy giống như một đòn chí mạng giáng thẳng vào lòng Tống Trinh. Dì giúp việc vội liếc mắt ra hiệu ngăn cản, song ông ta hoặc giả vờ không thấy, hoặc đã nhận tiền rồi nên vẫn thản nhiên tiếp lời: "Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách. Chỉ cần trước đó 'ngộ phương tắc họa trừ'." (gặp người mang họ Phương thì tai ương sẽ qua)

Tống Trinh không tin lời ông thầy bói. Sau khi về, dì giúp việc thấy bà buồn bã nên mới nói thật, nguyên bản dì giúp việc đưa bà đi xem bói chẳng qua là tiêu chút tiền để thầy bói nói vài câu may mắn, cho bà an tâm chờ sinh, cho nên thầy bói kia chính là kẻ lừa đảo. Tống Trinh cũng không để tâm. Mãi đến khi con trai hai mươi bốn tuổi, bà lại thấy bất an. Bà chỉ thực sự yên tâm khi con trai qua tuổi hai bốn.

Sau này, bà đến căn cứ, tìm hiểu ngọn ngành chuyện Dạng Dạng vào Viện nghiên cứu. Bà hỏi kỹ mới biết rằng chuyến bay thử nghiệm đầu tiên đáng lẽ là của con trai bà. Nhưng trước đó, con trai bà vì Dạng Dạng bị thương, nên không đủ điều kiện làm phi công thử nghiệm, mà được thay bởi Phương Tri Lễ. Dạng Dạng đến cổ vũ anh trai, lại phát hiện ra động cơ bị rò rỉ dầu.

Mọi chuyện tưởng chừng ngẫu nhiên, nhưng lại như định mệnh. Nếu không có Dạng Dạng, nếu con trai bà không gặp Dạng Dạng... Bà không dám tưởng tượng. Câu nói năm xưa "ngộ phương tắc họa trừ" lại ứng nghiệm, để đến bây giờ gia đình bà có cảnh tượng hạnh phúc như thế này.

Đây sao có thể không phải là duyên phận do trời định? Vận mệnh của con trai bà được thay đổi nhờ Dạng Dạng. Bà không chỉ có phúc, mà phúc khí đó đều là nhờ cô gái nhỏ đang ngồi trong phòng khách.

Tống Trinh không nói gì, chỉ mỉm cười. Bà mang đồ ăn đã xào xong lên bàn, rồi gọi: "Dạng Dạng, mau chuẩn bị ăn cơm thôi."

Bùi Minh Tuyên vừa nghe thấy có thể ăn cơm, vội đứng dậy: "Dạng Dạng, ăn cơm trước đi." Ông sợ bé con đói.

Phương Tri Ý ngửi thấy mùi đồ ăn cũng thấy đói bụng, đứng dậy đi rửa tay. Ăn cơm xong, cả nhà ngồi ở phòng khách một lúc. Tống Trinh lại bảo hai đứa đi ngủ trưa, chiều dậy sẽ đưa Dạng Dạng đi dạo.

Bùi Từ không có thói quen ngủ trưa, nhưng anh vẫn đưa vợ lên phòng. Anh thấy cô ngủ rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi. Bùi Minh Tuyên lớn tuổi cũng không ngủ trưa nhiều, ngủ nhiều buổi tối sẽ khó ngủ. Tống Trinh thì cũng không ngủ được, chủ yếu là vì quá phấn khích khi con dâu về.

Bùi Từ ra ngoài, thấy cha đang ở phòng sách, anh đi vào, hỏi thăm tình hình bên ngoài. Bùi Minh Tuyên biết hai đứa gặp Trần Gia Lễ trên tàu, cảm thán nói: "Lão Trần đã được phục hồi chức vụ. Gia đình họ cũng coi như khổ tận cam lai. Cấp trên rất quan tâm chuyện này, tiền lương mấy năm qua cũng sẽ được bù lại. Nhưng ông ta gầy đi nhiều, người cũng tiều tụy."

"Vậy chúng ta qua lại với chú Trần không có vấn đề gì chứ ạ?"

"Có vấn đề gì chứ?" Bùi Minh Tuyên lườm con trai: Sao lại nhát gan thế? Nhưng ngay sau đó, ông nghĩ ra điều gì đó, con trai ông không phải là người nhát gan, nên ông hỏi lại: "Con có chuyện gì à?"

“Cũng không có gì lớn. Chỉ là trên đường gặp anh ba Trần, biết nhà anh ấy đã được minh oan. Con nhớ anh ấy sưu tầm nhiều tranh quốc họa, con định mua một ít.”

 

Bình Luận (0)
Comment