“Đội trưởng Phương, đang khoác lác đấy à?”
Người mở lời là Tôn Thành Vĩ – sĩ quan hậu cần, chuyên gia luồn lách có tiếng trong căn cứ.
Mặc dù hậu cần và phi đội bay không giao lưu nhiều, nhưng từ năm ngoái, khi Tôn Thành Vĩ cưới con gái của lão đoàn trưởng, anh ta bắt đầu được trọng dụng, năm nay chính thức lên chức phó đoàn hậu cần. Người nhà anh ta cũng được phép vào theo diện tùy quân, mẹ và em gái đều đã dọn tới căn cứ.
Từ đó, Tôn Thành Vĩ càng hay lượn lờ ở sân huấn luyện, đặc biệt là quanh phi đội bay. Ban đầu không ai hiểu lý do, sau này mới có người trong đại đội tiết lộ: anh ta đang nhắm đến việc gả em gái cho một phi công ưu tú.
Lúc đầu, mục tiêu của anh ta là Phương Tri Lễ – dẫu sao cũng là em ruột của vị tham mưu trẻ tuổi nổi tiếng khắp căn cứ – nên ra sức tỏ vẻ thân thiết. Phương Tri Lễ tìm mọi cách né tránh mà vẫn không xong.
Mãi đến sau này, không biết bằng cách nào, Tôn Thành Vĩ biết được thân phận thật của Bùi Từ – con út của Bùi thủ trưởng. Theo lý, lý lịch của Bùi Từ luôn được bảo mật nghiêm ngặt, vậy mà vẫn lọt đến tai hắn. Từ đó, Tôn Thành Vĩ quay ngoắt thái độ, nhanh chóng chuyển hướng sang nịnh nọt Bùi Từ.
Phương Tri Lễ không quan tâm Tôn Thành Vĩ nịnh bợ ai, nhưng kể từ sau chuyện đó, anh ta bắt đầu mượn danh phận là cán bộ phụ trách kỹ thuật – hậu cần để âm thầm làm chậm trễ quá trình huấn luyện bay của Phương Tri Lễ.
Ở quân khu, đặc biệt là trong đơn vị không quân, mọi quy trình đều phải tuân theo kỷ luật nghiêm ngặt. Một phi vụ huấn luyện không thể tiến hành nếu máy bay chưa được kiểm tra kỹ thuật, tiếp đủ nhiên liệu, điều áp buồng lái hay cấp phát vật tư bay. Tôn Thành Vĩ không dám làm lộ liễu, nhưng hắn viện lý do “máy chưa bảo dưỡng xong” hay “vật tư chưa cấp về kịp”, lấy lý do khách quan để trì hoãn thời gian huấn luyện của tổ bay do Phương Tri Lễ phụ trách, trong khi lại ưu tiên giải quyết cho đội của Bùi Từ.
Những lần trì hoãn ấy đều nằm trong phạm vi cho phép, có thể giải trình bằng báo cáo kỹ thuật hoặc giấy tờ điều phối từ tổ tiếp tế trên. Về mặt hình thức, hắn không phạm điều lệnh. Nhưng huấn luyện chiến đấu mà cứ bị ngáng chân kiểu đó thì tiến độ đương nhiên bị ảnh hưởng. Phương Tri Lễ biết rõ đây là chiêu ngáng chân của Tôn Thành Vĩ: không trực diện đối đầu, chỉ bám dai như vắt, không đủ để xử lý kỷ luật, nhưng phiền phức thì chất chồng.
Tôn Thành Vĩ ngỡ rằng Phương Tri Lễ sẽ nuốt bực vào trong, dù sao trong môi trường quân đội, cấp hàm thấp hơn mà vượt cấp tố cáo thì chẳng phải chuyện nhỏ. Ai ngờ anh lại dứt khoát, đợi thu đủ bằng chứng giấy trắng mực đen, rồi trực tiếp báo lên phòng chính trị của quân khu – nơi có quyền giám sát nội bộ và phân xử kỷ luật giữa các đơn vị. Kết quả, Tôn Thành Vĩ bị giáng một cấp, còn phải viết bản tự kiểm nhận sai trước toàn khối kỹ thuật sân bay.
Từ đó về sau, Tôn Thành Vĩ không dám giở trò lắt léo nữa. Nhưng mâu thuẫn giữa hai người thì cũng vì thế mà kết lại, chỉ là không còn cơ hội công khai thành thù.
Hiện, nhà họ Phương xảy ra biến cố, Tôn Thành Vĩ tất nhiên không thể không tìm cách lấy lại thể diện.
Hôm nay, nhân lúc phi đội kết thúc đợt huấn luyện bay định kỳ và tạm lui về khu trực ban nghỉ ngơi, Tôn Thành Vĩ theo tổ cơ vụ đi kiểm tra công tác bảo trì máy móc, tiện thể ghé qua sân huấn luyện. Vừa tới nơi, anh ta liền nghe thấy tiếng Phương Tri Lễ khoe khoang về em gái với đồng đội.
Tôn Thành Vĩ nghe nghe, không nhịn được cười lạnh một tiếng, Đến nước này rồi mà còn bày đặt khoác lác?
Phương Tri Lễ vừa trông thấy Tôn Thành Vĩ thì hừ lạnh một tiếng, giọng điềm nhiên nhưng không hề khách khí:
“Tôi không có bản lĩnh ăn nói như phó đoàn, than đá vào qua miệng anh cũng có thể thổi thành thỏi vàng.”
Lời này vừa dứt, cả sân huấn luyện phi đội bay liền bật cười. Trong đội ai mà chẳng biết chuyện của Tôn Thành Vĩ và cô em gái nổi tiếng của anh ta, nên tất cả đều hiểu rõ ẩn ý trong lời Phương Tri Lễ.
Chuyện này vốn có từ trước. Hồi em gái Tôn Thành Vĩ còn chưa theo mẹ vào đơn vị tuỳ quân, anh ta suốt ngày khoe khoang với đồng đội rằng em mình xinh đẹp nết na, lại biết việc trong ngoài, là mẫu phụ nữ lý tưởng của quân nhân. Nghe nói anh ta còn định nhân dịp ấy tìm một sĩ quan trẻ tuổi trong đơn vị để làm mai.
Kết quả đợi đến khi em gái anh ta đến thăm thân thì mới phát hiện căn bản không phải như vậy. Sau lại, em gái Tôn Thành Vĩ cùng mẹ tuỳ quân rồi, luôn thích tìm lý do xuất hiện xung quanh Bùi Từ, cho nên ở trong đội phi hành không ai không biết.
Phương Tri Lễ vốn là người xưa nay chẳng thích lôi chuyện riêng tư của người khác ra đàm tiếu. Nhưng hôm nay Tôn Thành Vĩ tự dưng bước tới, mở miệng là gây sự, đặc biệt là động chạm đến em gái anh, sao anh có thể để yên.
Quả nhiên, câu châm chọc vừa dứt, sắc mặt Tôn Thành Vĩ lập tức sa sầm. Anh ta thuộc kiểu người thích nói người khác thì được, nhưng người khác động đến anh ta anh ta sẽ trở mặt ngay lập tức.
Nhưng thường ngày Tôn Thành Vĩ không qua lại nhiều với đội phi hành, vốn chỉ làm công tác cơ vụ phụ trách hậu cần kỹ thuật, không can dự sâu vào huấn luyện chiến đấu. Mọi người cười xòa rồi cũng mặc kệ anh ta, không nói thêm gì nữa, xem như chuyện vui bên lề sau giờ bay huấn luyện.