Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 68

Giang Hồng Mai bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm thì hơi khựng lại một giây, cảm giác lạ lùng như có một luồng gió lạnh thổi qua sau gáy. Rõ ràng chỉ là một ánh nhìn, lại khiến bà ta như bị soi thấu lòng dạ.

Bà ta lập tức cười xòa che giấu, trong bụng thầm nhủ: Chỉ là một con bé bệnh tật, có thể làm gì được bà ta?

Tuy nói thế, nhưng bà ta vẫn không dám hành động quá trớn. Hai anh em nhà họ Phương, cho dù cha mẹ từng bị quy là thành phần thối nát, thì đến giờ họ vẫn đứng vững trong quân khu một người còn trẻ đã là tham mưu bộ đội chủ lực, một người thì hiện tại đang là một trong những đội trưởng trẻ tuổi của đội bay phi hành của căn cứ.

Có thể ở trong hoàn cảnh như thế, sống yên trong cái môi trường này, chắc chắn không phải loại dễ bắt nạt.

Giang Hồng Mai không ngu đến mức tự dưng rước họa vào thân. Nếu thật sự chọc giận hai anh em kia, thì đừng nói bà ta, ngay cả con trai bà ta cũng khó mà sống yên.

Nhưng nói vài câu mát mẻ để hạ bệ thì vẫn được. Đó gọi là “nói có chừng mực”, không ai bắt bẻ được.

Bà ta mở miệng nói:

“Trông thì xinh xắn thật đấy,” vừa nói vừa đánh giá Phương Tri Ý từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu được vẻ xét nét, “chỉ tiếc là sức khỏe không được tốt.”

Nói rồi, còn ra vẻ tiếc nuối mà lắc đầu:
“Cô bé đừng trách dì nhiều lời nhé. Phụ nữ mà, sức khỏe là quan trọng nhất. Nếu cứ bệnh mãi thế này, dì e rằng… sau này sẽ ảnh hưởng cả đến chuyện hôn nhân của anh trai cháu đấy. Cứ có một đứa em gái ốm đau quanh năm, ai mà dám làm chị dâu hả cháu? Cháu nói xem, có phải không?”

Giọng điệu vừa mềm mỏng vừa ẩn ý, vừa nghe thì giống lo lắng, ngẫm lại lại thấy giống nguyền rủa.

Người xung quanh bắt đầu im lặng, không khí hơi khựng lại. Ai cũng nghe ra câu nói kia không phải thật lòng lo lắng gì, mà rõ ràng là đang tìm cách “trát trấu” vào mặt Phương Tri Ý.

Phương Tri Ý vừa nghe những lời ấy, lập tức nhớ lại một đoạn trong sách. Hóa ra, nguyên chủ chính vì nghe câu này mà cho rằng mình là gánh nặng của anh trai sao?

Một câu nói ấm áp có thể sưởi ấm ba mùa đông, nhưng một lời vô tâm cũng đủ khiến người ta lạnh lẽo suốt sáu tháng hè.

Phương Tri Ý hiện tại tuy đã không còn quá để tâm đến những lời như vậy, nhưng cô hiểu, trên đời này vẫn còn biết bao người sống trong ánh mắt, trong lời nói của người khác. Một câu vô tình cũng có thể cứa vào lòng như d.a.o khắc, vết sẹo đó... mãi không mờ.

Đôi khi, chỉ một câu nói, lại đủ đẩy một con người vào bước đường cùng. Mà cái giá phải trả, là bất hạnh kéo dài, là nỗi đau không chỉ riêng một người chịu đựng.

Giống như nguyên chủ.

Lại giống như cha mẹ và các anh của cô.

Cô nghiêng đầu nhìn Giang Hồng Mai, khóe miệng cong lên như cười mà không cười, bỗng thản nhiên hỏi:
“Dì không nên ở đây tuỳ quân, mà nên ra biển ạ.”

Giang Hồng Mai cau mày: “Ý cháu là gì?”

Phương Tri Ý đáp, giọng rất nhẹ:
“Ra biển thì có thể... quản rộng hơn.”

Lời còn chưa dứt, những người bên cạnh đã bật cười ồ. Có người còn cố nén cười phụ họa:
“Đúng đó, nhiều chuyện như vậy thì quản biển là hợp lý nhất.”

Giang Hồng Mai lập tức sầm mặt. Bà ta vốn định nói vài câu mát mẻ để trêu tức cô bé, ai ngờ lại bị chặn ngang. Câu phản bác ấy nhẹ nhàng mà sắc lẹm, không chỉ nghe ra được ý đồ khiêu khích của bà ta, mà còn trả đòn một cách khéo léo đến mức khiến bà ta nghẹn họng, tức đến mức đỏ bừng mặt mà không nói nên lời.

Lúc này bà ta mới giật mình nhận ra, con bé nhìn thì yếu đuối mảnh mai, nhưng lại không hề dễ bắt nạt. Nếu con bé đem những lời này nói lại với hai anh trai mình...

Nghĩ đến hai anh em nhà họ Phương, sắc mặt Giang Hồng Mai tái mét. Bà ta vội vã kéo con gái rời đi, không dám dây dưa thêm nửa câu.

Cô Đào thấy thế thì vừa buồn cười vừa lo lắng, sợ cô bé nghĩ nhiều, bèn dịu giọng an ủi: “Dạng Dạng, những lời lúc nãy cháu đừng để trong lòng. Cô thấy cháu khỏe lắm rồi, chẳng qua là Giang Hồng Mai cái miệng thối, suốt ngày thích nói linh tinh.”

Phương Tri Ý khẽ cười, ánh mắt thản nhiên mà lạnh lẽo. Nghĩ đến kết cục của cả nhà trong nguyên tác, cô âm thầm hừ lạnh trong lòng:
“Cô Đào yên tâm, cháu không để trong lòng đâu.”

Không những không để trong lòng... mà cô sẽ sống cho thật tốt.

Sống cho bà ta và những kẻ như bà ta — tức chết!

Không lâu sau, Thái Văn Quân quay lại, theo sau là Phương Tri Lễ và Bùi Từ.

“Cô Đào, làm phiền cô quá.” Cô ấy vừa bước đến đã thấy Dạng Dạng được mấy chị dâu trong đơn vị vây quanh, ai nấy đều thân thiết như chị em ruột, lòng lập tức dâng lên sự cảm kích.

Bình Luận (0)
Comment