Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 76

Chuyện của Giang Hồng Mai, thật ra Phương Tri Thư đã sớm có kế hoạch ra tay. Nhưng chưa kịp động thủ, Bùi Từ đã chủ động tìm đến, nói rằng anh có một cách giải quyết gọn ghẽ hơn, không chỉ nhổ cỏ tận gốc mà còn có thể "một mũi tên trúng nhiều đích".

Tôn Thành Vĩ giống mẹ mình, nhưng người có ăn có học có khác, đầu óc linh hoạt, lại giỏi che đậy,  biết chừa lại đường lui. Làm chuyện gì cũng lựa lúc, lựa người, xong rồi lau sạch sẽ dấu vết, không để ai túm được cái đuôi.

Chỉ tiếc, hắn có một khuyết điểm chí mạng — thích khoe khoang.

Đặc biệt là sau khi uống rượu, cái miệng của y liền thành ống loa phát thanh, chuyện nhỏ có thể bị y thổi phồng đến mức như trời sập đất lở, còn chuyện bí mật mà nghe xong đáng ra phải ngậm miệng thì y lại coi như chiến tích, lải nhải từ sáng tới trưa.

Mấy ngày gần đây, hắn đang nhắm cho em gái mình một đối tượng là quân nhân — chuyện này nhiều người đều biết. Ban đầu hắn theo dõi Phương Tri Lễ, sau khi biết thân phận của Bùi Từ thì liền quay ngoắt sang, liên tục quấy rối, tìm cách tiếp cận anh.

Chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhiều nhất cũng chỉ là khiến người trong cuộc cảm thấy phiền phức, bị người xung quanh chọc ghẹo vài câu. Dù sao Tôn Thành Vĩ cũng chỉ mới ở mức độ lân la bắt chuyện, nhân tiện đem em gái ra khoa trương vài lời mà thôi.

Nhưng... nếu hành vi ấy thực sự ảnh hưởng đến huấn luyện, vậy thì lại là chuyện khác.

Ban đầu mọi việc vẫn như bình thường, nhưng Bùi Từ lại liên tục mắc lỗi trong huấn luyện. Cuối cùng, anh buộc phải tạm dừng, viện lý do không thể tập trung được, rồi… trực tiếp bị đưa vào bệnh viện.

Chuyện này nhanh chóng kinh động đến cả Thái Thiệu Hoài.

Hiện tại trong căn cứ, Bùi Từ và Phương Tri Lễ là hai phi công trẻ tuổi được ông đặc biệt coi trọng.

Nhưng nếu so ra, Thái Thiệu Hoài còn đặt kỳ vọng vào Bùi Từ hơn một chút, không chỉ là vì Bùi Từ là con trai của một lão chiến hữu vào sinh ra tử với ông thời chiến, mà còn vì năng lực vững vàng, đầu óc cực kỳ linh hoạt.

Kết quả là trong quá trình huấn luyện thông thường như vậy mà lại có thể xảy ra sai sót nghiêm trọng như vậy, có thể tưởng tượng được cơn giận của Thái Thiệu Hoài là đến mức nào.

Nhưng khi nhìn thấy Bùi Từ nằm trên giường bệnh với sắc mặt ủ rũ, Thái Thiệu Hoài lập tức cảm thấy có điều không ổn. Không cần nhiều lời, ông nghiêm giọng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Ban đầu Bùi Từ còn do dự không nói, nhưng trước uy nghiêm và ánh mắt nghiêm khắc của Thái Thiệu Hoài, cuối cùng anh vẫn phải kể lại đầu đuôi sự việc.

Đại khái là thế này: Tôn Thành Vĩ nhất quyết muốn giới thiệu em gái cho Bùi Từ, nhưng Bùi Từ từ chối dứt khoát. Không ai rõ Tôn Thành Vĩ đã về nhà nói những gì với người nhà, chỉ biết rằng sau đó, Giang Hồng Mai – mẹ cô gái – lại tưởng nhầm Bùi Từ đã đồng ý, hớn hở tìm đến căn cứ gặp anh.

Bùi Từ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lúc bối rối, anh đã nghiêm túc từ chối. Nhưng Giang Hồng Mai không phải hạng dễ buông tay. Một chàng rể tốt như vậy – phi công quân khu, con nhà có quyền có thế, làm người lại đứng đắn – ai mà không muốn?

Bà ta dây dưa nhiều lần, bị từ chối thì quay ra trở mặt, lớn tiếng mắng mỏ, nói Bùi Từ đùa giỡn danh tiết con gái bà ta, còn dọa sẽ viết đơn tố cáo lên cấp trên, khiến anh không thể tiếp tục làm phi công.

Ai cũng biết, trong quân đội, phi công là “ngàn dặm chọn một”. Con đường huấn luyện dài đằng đẵng, gian khổ vượt mức tưởng tượng. Bao nhiêu năm nỗ lực, hy sinh sức khỏe, gia đình, thời gian, chỉ đổi lấy cơ hội cất cánh trên bầu trời. Ấy vậy mà chỉ một câu vu vạ vô căn cứ, cũng có thể khiến người ta mất trắng: mất chức, mất cơ hội thăng tiến, bị điều tra, bị kiểm điểm, thậm chí bị lưu vào hồ sơ lý lịch, ảnh hưởng tới cả đời sau.

Thử hỏi, Bùi Từ làm sao có thể không sợ hãi, không hoang mang?

Dù quân đội luôn chú trọng giáo dục lập trường tư tưởng vững vàng, tránh để cán bộ, chiến sĩ dao động trước khó khăn, hay bộc lộ quan điểm trái với đường lối tổ chức, nhưng hai chữ “cử báo” (tố cáo lên cấp trên) vẫn như thanh đao treo lơ lửng trên đầu, ai mà không sợ?

Huống chi là phi công trẻ tuổi tiền đồ đầy hứa hẹn như anh.

Cũng chính vì thế, tinh thần dao động, tâm lý bất ổn, cuối cùng dẫn đến sai sót trong huấn luyện.

Ban đầu, Thái Thiệu Hoài còn bán tín bán nghi. Dù gì thì Tôn Thành Vĩ cũng chỉ là cán bộ hậu cần, phục vụ mặt đất, còn Giang Hồng Mai – mẹ anh ta – cũng là một phụ nữ lớn tuổi, đến mức hồ đồ lấy tương lai của phi công ra làm trò đùa, thì có lý nào anh ta không ngăn cản?

Bình Luận (0)
Comment