Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 994

Vu Hướng Dương và Ôn Thu Ninh tranh luận với nhau liên tục trong nhiều năm về hai vấn đề kinh điển: Rốt cuộc là ai rung động trước? Và tình cảm bắt đầu chính xác từ lúc nào? 

Ban đầu, việc Vu Hướng Dương ra tay giúp đỡ Ôn Thu Ninh chỉ đơn thuần là do tinh thần trách nhiệm và lòng trượng nghĩa của một người lính. Thậm chí, trong thâm tâm, ông còn có chút coi thường và ác cảm với cô. Nhưng rồi, từng chuyện một xảy ra, tình cảm của Vu Hướng Dương dành cho Ôn Thu Ninh bắt đầu thay đổi, từ thái độ khinh thường chuyển sang đồng cảm, rồi thành ngưỡng mộ. Ông dần dần nhận ra những điểm tốt đẹp nơi cô, bị sự cứng cỏi, chăm chỉ, dịu dàng và dũng cảm của cô thu hút. Đến cả bản thân ông cũng không biết tình cảm đã nảy mầm từ lúc nào, chỉ biết rằng, khi nhận ra tâm tư mình, thì ông đã yêu mất rồi.

Tương tự, Ôn Thu Ninh cũng chẳng thể xác định được mình phải lòng Vu Hướng Dương từ lúc nào. Khi mới quen, bà cứ nghĩ ông cũng như những gã đàn ông khác, muốn bắt nạt và chiếm lợi từ bà, nên bà ghét ông ra mặt. Sau này, khi bà sắp bị kéo lại vào vũng lầy tối tăm của số phận, chính Vu Hướng Dương là người đã ra tay kéo bà dậy, thậm chí còn mạnh mẽ trấn áp kẻ đã đẩy bà vào cảnh khó khăn đó.

Nhưng ngay lúc ấy, bà tuyệt đối không hề có ý định sẽ gắn bó hay liên quan gì đến anh.

Rồi sau đó, việc bà hiến da cho Vu Hướng Dương hoàn toàn xuất phát từ lòng kính trọng và cảm phục đối với một người anh hùng kháng chiến. Bà đã yêu cầu bệnh viện giữ kín chuyện này, vì không muốn ông phải cảm thấy mắc nợ hay mang gánh nặng, cũng không muốn có thêm bất kỳ ràng buộc nào quá sâu sắc với ông.

Vu Hướng Dương còn trêu chọc và cảnh cáo bà "không được thích hắn", khiến bà càng thêm quyết tâm giữ khoảng cách với ông. Thế nhưng, mọi chuyện lại không diễn ra theo ý muốn của bà. Vu Hướng Dương hết lần này đến lần khác giúp đỡ bà, hai người liên tục tiếp xúc, và cũng từ đó, bà dần dần dỡ bỏ mọi bức tường phòng bị trong lòng mình.

Vu Hướng Dương chính trực, nhiệt tình, thiện lương, đôi lúc lại thật đáng yêu... Ông có quá nhiều ưu điểm cuốn hút, khiến Ôn Thu Ninh không thể nào khống chế được trái tim mình. Tình cảm cứ thế nảy nở "như mưa xuân thấm đất". Tình yêu của họ được nuôi dưỡng qua từng chút một, qua mỗi sự việc, mỗi câu chuyện, cứ thế lớn dần lên một cách tự nhiên và sâu đậm.

Ôn Thu Ninh nghĩ, điều đúng đắn nhất bà từng làm trong đời chính là không ngừng nỗ lực, không bao giờ chịu dừng bước. Bà cố gắng học hành, mới có cơ hội thoát ly khỏi nơi chốn ám ảnh khiến bà rợn người mỗi khi nhớ lại. Cũng chính nhờ sự nỗ lực học tập mà bà đã gặp được những người trẻ tuổi có cùng khát vọng, và quan trọng nhất, bà đã gặp được Vu Hướng Dương.

Bà nỗ lực làm việc, nỗ lực trở nên xuất sắc hơn, để được xã hội và Đất nước công nhận. Cuối cùng, bà đã có thể bù đắp lại những ảnh hưởng tiêu cực mà thân phận con ngoài giá thú từng mang đến, và quan trọng hơn, bà có được tư cách để sánh vai cùng người anh hùng ấy.

Cuộc đời cũng giống như việc leo núi. Nếu không nỗ lực, chúng ta chỉ có thể đứng dưới chân núi, ngước nhìn người ở trên cao cùng cảnh sắc nơi đỉnh đồi. Nhưng khi bạn bắt đầu tiến lên, dù quá trình có gian khổ thế nào, bạn sẽ gặp được những đồng đội chung chí hướng, sau đó, nắm tay nhau đồng lòng tiến bước, và cảnh vật trên đỉnh núi sẽ là một bức tranh mà bạn không thể nào tưởng tượng được.

Cảm ơn sự nỗ lực, nó đã thay đổi số phận của bà!
 

Sự nỗ lực đã thay đổi không chỉ vận mệnh của riêng bà, mà còn của mỗi một người biết cố gắng.

Vu Hướng Niệm sau nhiều năm công tác, đã nhiều lần đứng trên sân khấu quốc tế, đấu trí và tranh luận với các quan chức ngoại giao nước ngoài, chiến đấu để giành lấy lợi ích tối đa cho đất nước. Những màn thể hiện xuất sắc của bà đã khiến toàn thế giới phải chú ý. Nhiều năm sau, Vu Hướng Niệm đã thực hiện được nguyện vọng, trở thành một nhà ngoại giao ưu tú nhất, chức vụ của bàô cũng từng bước thăng tiến, hiện đã vươn tới cấp Phó Bộ trưởng.

Còn có Lâm Dã, bà đã gần như đã đặt chân lên khắp mọi tấc sông ngàn núi của Tổ quốc, tìm kiếm những tài nguyên quý báu ở dưới lòng đất sâu hàng trăm mét, hay dưới đại dương. Lâm Dã từng bước trưởng thành từ kỹ thuật viên cao cấp trở thành chuyên gia hàng đầu, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện trên các diễn đàn quốc tế để chia sẻ những kinh nghiệm tiên tiến.

Phiên ngoại 4:

Khâu Dương và Tôn Dã Xuyên đã chia xa nhau trọn vẹn mười năm trời.

Lần này, Khâu Dương lại đặt chân đến Hải Thành vì một lô hàng xuất khẩu gặp trục trặc tại bến tàu.

Mười năm qua, hắn ghé Hải Thành không dưới bảy, tám lần, tất cả đều vì chuyện làm ăn. Hắn biết Tôn Dã Xuyên giờ đây đã là một nhân vật có tiếng, có trọng lượng tại đây. Sự phát triển vượt bậc của Hải Thành không thể tách rời khỏi những chính sách và biện pháp tích cực do hắn đưa ra và đưa thực hiện. Khâu Dương mừng thay cho Tôn Dã Xuyên, vì hắn biết con đường mà Tôn Dã Xuyên luôn khát khao đang từng bước hiện thực hóa.

Hôm nay, đối tác làm ăn hẹn Khâu Dương đi dùng bữa cùng với một vài cán bộ lãnh đạo bên hải quan Hải Thành. Bữa tiệc kết thúc mà mấy vị lãnh đạo vẫn còn chưa dứt, Khâu Dương đành phải tính toán sắp xếp hoạt động nửa buổi sau.

Cả nhóm vừa bước ra đến đại sảnh nhà hàng, thì ở góc chếch phía trái, cách chừng mười mét, một nhóm người khác cũng đang tiến đến. Khâu Dương vô tình lướt mắt qua, và rồi cơ thể hắn khựng lại. Hình bóng quen thuộc ấy khiến trái tim hắn lỡ nhịp mất mấy hồi.

Có lẽ là tâm linh tương thông, Tôn Dã Xuyên cũng ngước nhìn về phía này đúng khoảnh khắc đó.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa chốn đông người, và cả hai đều sững sờ trong giây lát.

Khâu Dương vội vàng cúi đầu theo bản năng. Không biết là vì không dám hay là không muốn đối mặt với người kia.

“Khâu Dương…”

Tôn Dã Xuyên không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, đã bật thốt lên cái tên ấy. Cùng lúc đó, bước chân hắn cũng sải vội về phía này.

Giọng Tôn Dã Xuyên không lớn không nhỏ, chẳng nghe ra cảm xúc nào rõ ràng, nhưng đối với Khâu Dương, nó lại như một nhát búa tạ giáng xuống lòng hắn. Cả người hắn, từ lỗ tai đến lồng ngực, đều chấn động đến run rẩy.

Những người đi cùng Khâu Dương thấy Tôn Dã Xuyên, liền nhao nhao tiến tới chào hỏi nhiệt tình.

“Phó Thị trưởng Tôn, thật vinh hạnh được gặp ngài.”

Bình Luận (0)
Comment