Xuyên Đến Tinh Tế Trở Thành Hải Cẩu Nhỏ Được Yêu Chiều

Chương 57


Bọn họ không đến bệnh viện, Anzasil cảm thấy đến hội quán của Lạc Đoàn nhờ giúp đỡ sẽ ổn hơn.
Họ thông báo trước cho Lạc Đoàn, nên vừa ra đã có người ra đón.
Hội quán của Lạc Đoàn về mặt chuyên môn kỹ thuật điều trị có trình độ khá cao, mời được cả hai dị năng giả có dị năng chuyên về điều trị về.
Mục được một vị bác sĩ mang vào phòng điều trị riêng.
Anzasil chỉ bị thương ở tay trái, không quá nặng, vị bác sĩ còn lại đưa cho hắn một loại thuốc, Anzasil đưa tay nhận lấy nhưng không sử dụng.
Lạc Đoàn kéo một tên người hầu lại, tạo một vết thương trên tay cậu ta, sau đó sử dụng thuốc trước mặt Anzasil, và đưa cho tên người hầu đó một viên tinh thạch, người hầu vui sướng, cảm ơn Lạc Đoàn không ngừng.
Anzasil vẫn chỉ cười cười, lắc đầu:
" Tôi không muốn bị một chút vết thương cũng dùng thuốc, tôi không thích vị của nó, chỉ đụng vào máu cũng thấy khó chịu cả người"
Lạc Đoàn cũng không khuyên nữa, chỉ sai người đem một ít bánh trái, trà nước ra đãi khách.
Keiran nhìn nhìn tên người hầu vừa lui ra vài cái, Edric nhìn thấy nên vỗ vỗ đầu hắn:
" Thích cậu ta rồi"
Keiran "hừ" một tiếng khinh thường cũng không thèm hừ.

Chỉ lén lút nhìn Lạc Đoàn.
Lạc Đoàn tưởng Keiran tò mò vì chuyện lúc nãy, nên cũng giải thích:
" Không phải là người mua từ chợ đen như người của Edric, nên khi sử dụng vẫn phải trả phí"
Edric đá chân Lạc Đoàn dưới bàn.
Lạc Đoàn nhìn Keiran ngơ ngác trừng mắt nhìn Edric liền biết mình nói sai rồi, hắn chưa suy nghĩ ra mình nên giải thích thế nào thì Anzasil đã cảnh cáo:
" Nếu cậu dám nói gì xấu xa về tôi trước mặt Tư Niên, thì cậu đừng mong yên thân"
Lạc Đoàn xấu hổ:
" Tôi biết rồi, nãy uống vài ly rượu, nên hơi say"
Keiran chỉ muốn hỏi Lạc Đoàn tại sao lại có thể đang bình thường mà dễ dàng ra tay với người khác như thế, nhưng bây giờ hắn lại phát hiện cả Edric, hay Anzasil đều như vậy, chỉ có một mình hắn nhát gan.
Keiran chỉ khi tiến vào trạng thái chiến đấu mới có thể đả thương người khác, ngày thường hắn sẽ không có bao giờ suy nghĩ chém người ta vài cái cho chảy máu chơi được.
Edric kể lại vấn đề của Keiran cho một vị bác sĩ nghe.

Người đó chuẩn đoán chứng bệnh tâm lý này rất nhẹ, thậm chí chỉ là một hành vi tâm lý, không được gọi là bệnh.
Bác sĩ:
" Cậu ấy không thực hiện được hành vi đó là gần đây, hay là từ lâu?"
Keiran:
" Từ nhỏ đã như vậy, nhưng khi tôi cố điều chỉnh thì cũng có thể làm được, chỉ cần không nghĩ tôi sẽ lấy mạng nó thì vẫn có thể ra tay"
Bác sĩ:
" Cậu tốt nhất đừng làm chiến sĩ nữa, nếu vẫn muốn làm thì cứ tự bức phá các giới hạn của bản thân, nói thẳng ra là giết nhiều một chút sẽ quen tay, cứ một thân một mình mà đi vào rừng đánh thẳng tay với chúng, nếu vẫn không điều chỉnh được thì đã bỏ mạng, điều chỉnh được thì nó sẽ là bước đệm nhỏ trong đời thôi"
Lạc Đoàn tiễn vị bác sĩ đó trở về, sau đó quay lại nói:
" Hắn ta trước khi làm bác sĩ, thì làm công việc là vào rừng săn quái thú đấy.

Hắn chỉ có dị năng chữa trị, chứ không có một chút y đức gì đâu, cậu vẫn nên đi tìm bác sĩ tâm lý vẫn hơn"
Anzasil thì không thấy thế:
" Tôi thấy hắn nói cũng có lý đấy"
Edric lại nói:
" Ngày mai tôi sẽ bắt quái thú cho cậu luyện tay"
Lạc Đoạn gợi ý:
" Ở cổng thành nam, dạo này có mấy con quái thú cấp một, cấp hai dụ trẻ con ra khỏi thành ăn thịt đấy, chính quyền đang lên kế hoạch thu phục chúng, các cậu có thể ra đó thử"
Keiran nghĩ đến tương lai tối tăm của mình mà chán nản.
Ngồi được một lúc, Anzasil liền kiếm cớ trở về gặp Tư Niên, vừa lên tàu liền dùng thuốc của mình thoa vào vết thương, thuốc này là thuốc đặc chế vừa ít đắng, vừa ít mùi, lại nằm trong kiểm soát của Anzasil.
Hai người làm loạn trong tiệm bánh, thật sự là cha mẹ của Sila.
Khi Sila đến, cha cô liền hùng hổ đi đến nói với cô:
" Con mau đi nói tên Anzasil kia đưa cho chúng ta năm trăm nghìn sính lễ đi, tiệm của hắn lớn đến thế, năm trăm nghìn chắc chắn là con số nhỏ"
Sila mở miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, thấy cô ngập ngừng, mẹ cô liền la lớn:
" Cô còn ở đây làm gì, bị chơi xong mà không biết đòi tiền à, ai cho cô dễ dãi như thế?"
Sila mắt đã đỏ, nhưng vẫn không khóc, giọng nghẹn ngào:

" Không phải cha mẹ đã nhận sính lễ của Qika rồi sao?"
Cha cô không nghĩ đã nói:
" Thế thì thế nào, Anzasil lẽ nào không thể trả lại cho Qika chút tiền đó"
Lúc trước, họ cảm thấy Qika đã rất có tiền, rất có quyền, họ nghe Sila nói rằng mình thích Anzasil, còn mắng cô ấy, nhưng từ khi biết Anzasil cũng làm ở hội quán Lạc Vũ, lại có một tiệm bánh lớn nổi tiếng khắp tinh hà Marpinus, liền đến đây đòi tiền.
Mẹ Sila đã sớm khó chịu:
" Tôi nói cô phải gả cho Anzasil, thì chính là Anzasil, không phải cô hay đến tiệm nó mua bánh lắm sao? Thế nào mà không có chuyện gì, không cần giấy hôn thú cũng được, chúng tôi lấy năm trăm nghìn sính lễ, cô thì đi theo hắn đi, cũng không thiệt thòi gì"
Sila chịu không nổi bắt đầu nức nở.
Qika lúc này mới đến, hắn vừa đến thì cha mẹ Sila cũng không còn dám ngang ngược nữa, Qika không phải người hiền lành gì, so với Anzasil thì họ không biết thế nào, nhưng với họ thì hắn có thể dễ dàng xử lý.

Qika:
" Tôi và Sila sẽ kết hôn vào đầu xuân, lúc đó chúng tôi sẽ đến mời hai người đến dự, ngoài ra các người đừng xen vào chuyện của em ấy nữa, tôi không biết Anzasil có đồng ý hay không, nhưng trước đó các người phải nghĩ đến mình còn mạng hay không"
Qika chưa bao giờ nặng lời thế với cha mẹ Sila.
Mẹ Sila chỉ tay vào mặt hắn, nhưng không dám chửi gì.
Qika vẫn bình tĩnh:
" Tôi mà nghe được các người luôn miệng nói về trinh tiết của vợ tôi, thì đừng nói tiền sính lễ lúc trước, tôi thậm chí có khiến các người không sống nổi ở Milkila"
Những ngày hôm sau, Tư Niên vẫn không thấy được Mục, còn Keiran và Edric cũng ngày ngày chạy ra thành, không gặp mặt được bao nhiêu.

Đổi lại, Anzasil lại luôn bên cạnh Tư Niên, cậu và hắn như trở lại những ngày khi mới đến đây.
Đến thứ năm tuần sau, Tư Niên cuối cùng cũng được Anzasil mang đến hội quán thăm Mục
Mục đã rời được phòng bệnh, mỗi sáng hắn sẽ ra vườn đi dạo vài vòng, bác sĩ của hắn là một bà lão hiền hậu, bà có một đứa cháu gái rất đáng yêu, đứa bé chỉ có ba tuổi, cười rất tươi, rất lễ phép.
Hôm nay, Mục đang ôm bé gái ấy trò chuyện.
Tư Niên đi vào, nhìn thấy cảnh này thì khá bất ngờ, cậu không hiểu Mục thân thiện vui vẻ như thế với vừa vừa quen tự bao giờ.
Một lúc sau, Tư Niên cũng hiểu.

Đứa bé gái tên Ánh Dương, người cũng như tên, ấm áp, rực rỡ.
Vừa thấy Tư Niên đi đến, liền chào hỏi:
"Con chàu chú, chú bị lạc ạ? cần con chỉ đường không? con biết nhiều đường nơi này lắm"
Mục:
" Đây là bạn chú, cậu ấy đến thăm chú đấy"
Đứa bé gật gật đầu, đôi chân mủm mỉm chạy đi lấy một chiếc ghế, mời Tư Niên ngồi.
Tư Niên cảm ơn cô bé và đem vài cái bánh, vốn dĩ đem cho Mục ra tặng.
Mục và Tư Niên trò chuyện đến lúc mặt trời lên cao, đã rất trưa mới dừng lại.
Mục phải vào nằm máy điều trị.
Tư Niên đi đến sân huấn luyện tìm Anzasil.
Tư Niên nhìn Anzasil đang nói chuyện với mọi người thì khá ngạc nhiên, nhưng đến khi tới gần, liền phát hiện trong sân toàn những gương mặt lạ.
Anzasil thấy cậu đến thì đứng lên, chạy qua:
" Em và Mục nói xong rồi sao? Chúng ta về nhà nhé? Đã trưa rồi, còn phải làm một ít thứ gì đó ăn trưa"
Tư Niên đồng ý.
Anzasil lại qua bên kia nói lời tạm biệt, hẹn mọi người gặp lại lần sau.
Trên đường về Tư Niên khẽ hỏi Anzasil:
" Hội quán mới tuyển thêm người sao anh?"
Anzasil gật đầu:
" Những người cũ đã đi rồi"
Tư Niên không hỏi họ đi đâu, cậu hiểu có lẽ họ đều được Anzasil tiễn sang thế giới khác.

Tư Niên cũng không quá bận lòng, trong lúc dùng dị năng với đám bắt cóc đó, Tư Niên biết bọn họ vốn dĩ muốn bắt cậu để Anzasil đem tinh thú "hải cẩu" của mình ra đổi cậu về, đúng là muốn ép Anzasil vào đường cùng.
Tư Niên:
" Có khi nào bọn họ là bọn người hôm trước bắt em không anh? Nếu không đã không chạy trốn đến thế?"
Anzasil giả ngu:
" Anh cũng nghĩ như em, nhưng Lạc Đoàn nói đã bắt được hung thủ và giao cho chính quyền rồi, chuyện đã qua em đừng để trong lòng nữa"
Tư Niên chỉ thăm dò, cũng không nghĩ thật sự sẽ hỏi sâu, cậu không muốn để tâm đến việc Anzasil xử lý kẻ thù thế nào.

Quy tắc sinh tồn của dị năng giả ở thế giới này, là quy tắt chung, cậu không có quyền thay đổi, cũng không sức thay đổi.


Bữa trưa là há cảo.

Anzasil vừa gói há cảo cùng Tư Niên, vừa vừa nhắc lại chuyện xưa:
" Bánh này lúc đầu tên là hải cẩu hấp đấy, trông nó giống hải cẩu thật, rất đáng yêu"
Tư Niên đỏ mặt, đụng nhẹ vào tay hắn một cái.

Bỗng nhiên Tư Niên nhớ lại những ngày tháng ở Cami, mọi chuyện chỉ như vừa mới hôm qua, thoáng chốc đã chuyển dời.

Tư Niên:
" Sau khi học việc quân sự tuyển sinh sẽ được nghỉ thật sao? Chúng ta có nên tranh thủ về Cami được không anh? "
Anzasil nghĩ một lúc, rồi trả lời:
" Chúng ta có thể về Cami được, có nguyên tinh là thân phận sẽ khác ngay, chúng ta lấy tư cách đi thị sát thị trường, mở thêm vài tiệm bánh ở các tinh cầu Cami, chúng ta muốn hợp tác với một thế lực nào đó để chia miếng bánh béo bỡ này"
Tư Niên vui vẻ.

Cami không phát triển, không có sự sầm uất hay tráng lệ, không có quán ăn ngon, không có khu trò chơi thú vị, nhưng nó đã là một nửa quê hương, có ký ức buồn, cũng có ký ức đẹp.
Anzasil đã ở đó phần lớn cuộc đời hiện tại của hắn, dù nơi đó có thế nào, cũng không thể phủ nhận trong lòng hắn Cami vô cũng đặt biệt, ít nhất nó là nơi hắn tìm được một hướng sống mới cho mình.

Tư Niên đem một phần há cảo đi hấp, một phần giữ lên trong tủ không gian, đấy là phần cho Edric và Keiran.

Edric bất lực nhìn Keiran đang nôn tất cả bữa sáng ở một gốc cây.

Keiran vừa trãi qua lần đầu tiên đáng nhớ trong cuộc đời mình, hắn dùng dị năng phong chém vào một con quái thú cấp hai mà Edric vừa bắt được, do mất bình tĩnh hắn phải chém đến lần thứ ba, mới kết liễu được mạng của nó.

Dao gió đầu tiên chém vào bụng, máu quái thú chảy ra, lần hai vẫn vào bụng, bụng quái thú bị cắt sâu, một cánh tay trẻ con, từ bụng nó rớt ra.

Keiran nhìn cánh tay trẻ con, bỗng nhớ đến người phụ nữa gào khóc thảm thương trước cửa thành nam lúc nãy hắn vừa qua, lòng hắn dâng lên cảm xúc khó tả, một dao gió cuối cùng chém vào cổ quái thú, quái thú cuối cùng cũng gục xuống..

Bình Luận (0)
Comment