Xuyên Đến Tương Lai Làm Vợ Thiếu Tướng

Chương 7


Quảng trường vốn náo nhiệt ầm ĩ lúc này yên tĩnh một cách quỷ dị, một thiếu niên mặc đồ đen quỳ một gối ngồi xổm dưới đất bảo hộ một cô bé gầy yếu trong lòng, một tay cầm một thanh trường đao đen tuyền, vững vàng chặn nắm tay nam nhân, chiếc mũ rộng thùng thình của chiếc áo khoác che đi phân nửa gương mặt, phần tóc mái hỗn độn dấu đi ánh mắt, làm người ta chỉ nhìn thấy cậu ta đang mím môi.
Nam nhân động thủ hồi phục tinh thần sau phút choáng váng vì sự xuất hiện đột ngột của Liên Kỳ Quang, nhưng vẫn duy trì tư thế vung nắm đấm kinh ngạc nhìn đối phương.
“Anh, anh hai?” Liên Tiêu Thù được Liên Kỳ Quang ôm vào lòng, có chút sững sờ.
“Nhóc đúng là yếu ớt.” Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn cô bé, giọng điệu thản nhiên như nước: “Ngay cả cặn bã, cũng có thể nghiền chết.”
“Này! Thằng nhóc thối! Mày ở đâu chui ra đấy.” Nam nhân tỉnh táo lại, nhanh chóng lùi ra sau vài bước, giọng điệu có chút lúng túng.
“Con kiến, nên có tự giác của con kiến.” Liên Kỳ Quang nâng Liên Tiêu Thù dậy, chậm rãi xoay người, hé mở đôi môi phun ra những lời lạnh lùng làm người ta khiếp sợ.

Thanh đao đặt ngang trước mắt, Liên Kỳ Quang chậm rãi ngẩng đầu, tròng mắt sâu thẳm tựa như xuyên qua mớ tóc nhìn nam nhân, tựa hồ đang nhìn một người chết: “Hoặc là tham sống sợ chết, hoặc là, chết.”
“Mày…” Nam nhân bị ánh nhìn của Liên Kỳ Quang làm sợ hãi, nhịn không được liên tục lùi về sau, nhưng lại không cam lòng bị mất mặt như vậy: “Mày có biết tao là ai không hả! ? Mày có tin tao làm mày vĩnh viễn không sống yên ở khu ba này không! ! !”
‘Hừ!’ Xùy một tiếng, Liên Kỳ Quang lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, thân hình di động, nam nhân căn bản còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy hoa mắt, Liên Kỳ Quang không thấy bóng dáng.
“Cặn bã, giác ngộ đi.” Âm thanh không có chút cảm xúc nào làm người ta sợ hãi từ phía sau truyền tới, nam nhân hoảng hốt, nhanh chóng xoay người, đột nhiên, một cơn đau nhức từ bụng truyền tới, cả người bị một lực mạnh đá văng ra xa mấy mét, nặng nề rớt xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra, không còn chút cục cựa.
“A a a! ! ! Giết người! ! !” Một tiếng thét chói tai phát ra từ đám người xung quanh, nhất thời cả quảng trường đều hỗn loạn.

Một đám người ăn mặc kì quái, mặt vẽ hoa văn không biết từ đâu xuất hiện, từ bốn phương tám hướng xông tới, vây Liên Kỳ Quang ở chính giữa.
Bên tai là tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng thét chói tai, Liên Kỳ Quang cứ vậy đứng đó, cảnh tượng xung quanh chậm rãi trở nên mơ hồ, dần dần chỉ còn lại một mình cậu.


Thực quen thuộc, giống như khi trước thành bị phá, trăm ngàn con tang thi điên cuồng tràn vào gặm c ắn người sống.

Khi đó cậu cũng đứng trên đường thế này, bất lực nhìn mọi người chạy trốn, bước chân hỗn loạn, khắp nơi vang vọng tiếng kêu la thảm thiết.

Tang thi rượt đuổi, những người bị nhiễm độc cũng bắt đầu cắn người khác, sau đó lại tiếp tục lây độc, cuối cùng chỉ còn lại một mình cậu.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu nhìn không trung, trong mắt là một mảnh trống rỗng.

Biểu tình đạm mạc thường trực không biết từ khi nào đã tản đi, bị tang thương thay thế.
Trăm vạn thi thể nhân loại chất chồng lên nhau tạo thành một bức tường máu, cậu ẩn núp phía sau nó, sống sót.
Tất cả mọi người đều đã chết, chỉ còn lại cậu…
“Anh hai! ! Cẩn thận! !” Tiếng kinh hô từ phía sau truyền tới, Liên Kỳ Quang mờ mịt hồi phục tinh thần, chỉ thấy một con dao dài đang hướng thẳng tới trước mắt.

Liên Kỳ Quang rùng mình, nhanh chóng siết chặt thanh đao trong tay, nhưng con dao kia còn chưa kịp chém tới, một tia sét xẹt qua, đốt nó thành tro bụi.
Dị năng! ! ?
Liên Kỳ Quang trong lòng căng thẳng, nhanh chóng theo quỹ tích nhìn qua, trừ bỏ đám người đang tháo chạy thì không phát hiện được gì.
“Anh hai! Phía sau kìa!” Âm thanh Liên Tiêu Thù lại truyền tới, Liên Kỳ Quang nhìn nam nhân vẽ màu trên mặt ở bên cạnh, đáy mắt hiện lên một mạt máu tanh.


Trường đao trong tay vẫn chưa ra khỏi vỏ, một cước hung hăng đá vào mặt đối phương, người nọ lập tức văng ra xa mấy mét.

Nương theo lực bật, chân trái quét ngang trúng bụng người khác, tay vươn tới mặt người nọ hung hăng đ è xuống đất, sau đó lại vung chân đạp bay một người phía sau.
Chiêu thức không hoa lệ nhưng sạch sẽ lưu loát, đều là đòn chết, nhắm tới những vị trí yếu ớt hiểm yếu nhất trên cơ thể…
“Kao! Này cũng quá bạo lực đi!” Trong góc kín, một thiếu niên trợn mắt há hốc mồm nhìn bạn Quang nào đó không hề rút đao, chỉ vật lộn đã hạ cả đám: “Chiêu thức này, thủ pháp này, so với trường học dạy còn khốc hơn a! Anh nói xem có phải không?” Thiếu niên xoay người nhìn nam nhân phía sau.
Hai người này không phải ai khác, chính là thiếu niên Hách Thiên mà Liên Kỳ Quang đã nhìn thấy trước đó, mà người bên cạnh chính là anh trai cậu ta.
“Anh! Kỳ thực cho dù khi nãy anh không ra tay, em cảm thấy những người đó cũng chẳng thắng nổi.”
Không để ý tới thiếu niên không ngừng líu ra ríu rít, nam nhân âm trầm nhìn Liên Kỳ Quang không chút biến sắc dũng mãnh chiến đấu cách đó không xa.

Trong con ngươi tĩnh bặng thoáng xẹt qua một tia khác thường.
‘Là người đó…’
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
(Cục cảnh sát)
Liên Kỳ Quang hai tay đút trong túi, nhàn nhã tựa vào vách, hơi nghiêng mặt thờ ơ nhìn những giấy tờ dán trên tường.

Liên Tiêu Thù cẩn thận dựa bên cạnh, túm chặt góc áo Liên Kỳ Quang không chịu buông.

Đối diện, hai người cảnh sát ngồi trên ghế nhìn Liên Kỳ Quang vẻ mặt bình tĩnh ngồi trước mặt, vài lần suýt tý nữa không đè nén được lửa giận.

Người này bị bắt vào đây cũng đã ba giờ, mặc kệ bọn họ hỏi thế nào vẫn thủy chung không thèm để ý tới bọn họ, cho dù chỉ là một ánh mắt.
“Nếu đã vào đây rồi thì nên khai báo rõ ràng, đỡ phải chịu khổ! !” Một cảnh sát nhịn không nổi tức giận, vỗ mạnh mặt bàn.
Liên Kỳ Quang liếc mắt nhìn mặt bàn cứng rắn, xem ra độ cứng không thua gì thép chống đạn, hẳn tay rất đau đi? Liên Kỳ Quang thờ ơ liếc nhìn vị cảnh sát kia một cái.

Người nọ bị cái liếc mắt này làm hoảng sợ, cơn giận ‘viu’ một tiếng biến mất.
Cửa bị mở ra, một cảnh viên đi tới thì thào với hai vị cảnh sát kia.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, liền đứng dậy: “Cậu thành thật một chút, nghĩ lại thật kỹ, bằng không đừng trách chúng ta mạnh tay!” Một người lên tiếng, sau đó lần lượt đi ra ngoài.
“Anh hai.” Người ngoại đều đi hết, Liên Tiêu Thù cẩn thận kéo kéo góc áo Liên Kỳ Quang: “Em sợ.”
Liên Kỳ Quang mặt không biểu tình cúi xuống nhìn Liên Tiêu Thù, thản nhiên ‘ Ồ ’ một tiếng: “Vậy à? Thực trùng hợp, tôi cũng sợ.”
Liên Tiêu Thù: “…”
“Anh hai, vì sao không thông tri anh cả?”
“Lén trốn ra ngoài, sẽ bị mắng.” Ngây ngốc phun một câu, Liên Kỳ Quang thả lỏng, thản nhiên bước tới vị trí hai cảnh sát ngồi ban nãy, bưng nước trên bàn đưa qua cho Liên Tiêu Thù: “Mệt không? Lại đây ngồi một lát.”
Liên Tiêu Thù: “…”
Cô bé chậm rãi nhích qua, vừa mới ngồi xuống thì cửa bị đẩy ra, Liên Tiêu Thù hoảng sợ, lập tức túm lấy cánh tay Liên Kỳ Quang, khẩn trương nhìn ra cửa.

Hai vị cảnh sát thật vất vả điều chỉnh cảm xúc đẩy cửa bước vào, đang định nở một nụ cười hiền lành, nhưng lúc nhìn rõ tình huống bên trong thì nhất thời đơ người.
Tao nhã uống một ngụm nước, Liên Kỳ Quang quay đầu, mặt than thờ ơ nhìn hai người, thản nhiên nhấc tay giơ cái ly: “Tới rồi? Hết trà rồi, rót thêm một ly đi.”
“Tới cái khốn khiếp ấy! ! !” Một vị cảnh sát phẫn nộ gầm lên muốn xông tới, may mắn người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt giữ lại.
“Đừng xúc động a! ! ! ! Có cấp trên ở! ! !”
“Nhưng mà…”
“Anh ra ngoài trước đi.” Sợ đồng bạn nhịn không được, liền vội vàng đẩy đối phương ra ngoài.
Liên Kỳ Quang thờ ơ nhìn cảnh sát trước mặt, cánh tay giơ ly nước vẫn bất động.

Cảnh sát hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười, tiến tới rót trà cho Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang dựa lưng vào ghế, chậm rãi thưởng thức: “Có việc?”
“Khụ! Là vầy.” Vị cảnh sát nọ cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Mấy kẻ kia đều là người của một băng đảng bạo lực, đã bị truy nã ở khu ba khá lâu, hôm nay may mà có cậu đây chúng ta mới có thể kết án.”
“Cho nên?” Liên Kỳ Quang uống cạn ly trà, thản nhiên đặt cái chén rỗng xuống.
“Cho nên, cho nên, cậu đây có thể ra ngoài.” Vị cảnh sát cố gắng duy trì nụ cười trên gương mặt.
“Tôi biết rồi.” Liên Kỳ Quang đứng dậy, cầm lấy thanh đao bị cảnh sát thu giữ ban nãy, không chút biến sắc đi ra cửa: “Chào.”
“Anh hai! Chờ em! ! !” Liên Tiêu Thù kinh hoảng nhảy xuống ghế, vội vàng đuổi theo.
“Chào! !” Hẹn không bao giờ… gặp lại! ! Vị cảnh sát nọ nghiến răng…
Trong phòng giám sát, nam nhân đi cùng cậu thiếu niên xinh xắn kia nhìn hình ảnh chiếu trên màn hình, ánh mắt phẳng lặng xẹt qua một mạt u ám..

Bình Luận (0)
Comment