Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Chương 127

Dạ Sở Kỳ nhìn đồng hồ. Cô muốn nhân lúc này đi ra bên ngoài thử nghiệm một lát. Sau tất cả, không phải cô muốn thì có thể ra ngoài.

- Tôi có một chút việc, ra ngoài một lúc. Lát nữa tôi sẽ ghé qua đón Bạch Ngân.

"Chít!!!"

Thỏ trắng nhỏ nghe nói, liền vứt củ cà rốt đang gặm dở, nhảy về phía Dạ Sở Kỳ mà ôm chân cô. Cô cười, ngồi xuống dỗ dành:

- Bạch Ngân ngoan ngoãn. Chị sẽ tới đón em.

"Chít!"

Con thỏ nhỏ không chịu.

- Thôi được rồi.

Dạ Sở Kỳ gỡ kẹp tóc trên đầu, gắn vào chiếc nơ bên tai thỏ.

- Gửi nó lại chỗ em, chị nhất định sẽ tới, có được không?

Có được đảm bảo, thỏ trắng nhỏ coi như không làm loạn nữa. Nhưng nó cũng rất không cam tâm khi bỏ cô ra.

- Bạch Ngân ngoan ngoãn. Cứ chơi vui vẻ, sẽ không bỏ em lại đâu.

Nói rồi Dạ Sở Kỳ đứng dậy. Cô cầm lấy ván lướt không của mình, đi ra ngoài.

- Cảm phiền anh mở cửa.

Hạ Cảnh Dực nhíu mày.

- Em muốn đi đâu?

- Không dính dáng tới anh.

- Anh sẽ bảo vệ em. Anh có thể mà. Em đang hủy hoại con người của mình...

Mắt bạc lóe lên, Dạ Sở Kỳ cười lạnh. Cô liếc mắt nhìn ra phía hắn. Câu nói của hắn giống như là vừa khởi động giới hạn sự điên cuồng trong cô.

- Không cần. Anh dựa vào cái gì nói ra những lời này? Anh tự tin quá rồi. Không lẽ anh đã quên anh làm những gì với tôi rồi sao? Anh tránh xa tôi ra một chút thì tốt hơn nhiều đấy.

Hạ Cảnh Dực muốn nói, nhưng lời nói lại nghẹn ngang cổ họng. Cũng phải, điều tốt nhất hắn có thể làm cho cô, không phải bảo vệ, mà là không làm phiền cô nữa.

- Hôm nay tôi đến đây chính là sai lầm rồi. Điều tốt nhất chúng ta có thể làm cho nhau lúc này, chính là không làm phiền nhau nữa.

Nói rồi cô bước lên ván lướt không.

- Cửa mở rồi. - Hạ Cảnh Dực nói, sau đó quay lưng trở về phía Bạch Ngân.

Dạ Sở Kỳ nhìn hắn. Cô cắn môi, sau đó liền bay nhanh đi.

Dạ Sở Kỳ bay rất nhanh. Trước giờ cô chưa từng bay nhanh đến thế. Cô chỉ biết, nếu như cô không lập tức rời đi, cô sẽ phát điên lên mất.

Dạ Sở Kỳ bay về phía Rừng Tự Do.

Rừng Tự Do là khu rừng duy nhất trên hành tinh. Nó là biên giới ngăn cách giữa các khu vực, vừa là đồng bằng, là thảo nguyên, là rừng núi. Khu rừng này có tất cả các loại địa hình. Nó bao phủ mặt còn lại của hành tinh, những nơi không có thành phố. Đây là một nơi ít ai lui tới.

Dạ Sở Kỳ đã ngắt tín hiệu phát ra từ chính mình. Còn chiếc kẹp là máy định vị kia để lại ở phía Bạch Ngân. Tức là, việc cô ở đây đám Dạ Sở Hiên không cách nào biết. Như vậy cũng tốt cho cô né tránh mấy câu hỏi của họ.

Dạ Sở Kỳ bay thẳng vào rừng, đáp xuống đất. Lần đầu tiên cô bay với vận tốc 200km/h, lại vì kiềm chế bản thân khỏi tức giận.

Chẳng qua, cô cũng không phải cô lúc trước.

- Nghĩ lại thì, - Dạ Sở Kỳ dựa người vào một gốc cây, cười trào phúng - tính theo lịch cũ mình chẳng qua chỉ mới có gần mười chín tuổi thôi...

Mới gần mười chín tuổi... Vậy mà cô đã trải qua những gì thế này?

Dạ Sở Kỳ nhìn lên trời. Cô đến đây cũng thật lâu rồi. Nói ra, chắc cũng gần 2 năm theo lịch cũ...

- Mình nhớ ba...

Mẹ cô chết năm cô mười tuổi. Gia đình của cô còn lại ba cô, cô, anh trai và chị gái. Cô lại chết luôn rồi, đến thế giới này rồi. Vậy mà, cũng chẳng có được gia đình hoàn chỉnh.

Dạ Sở Kỳ dựa vào một gốc cây. Cô nghe thấy tiếng động, giật mình quay lại.

- Đây...

Cái cây có một cái lỗ lớn.

- Ăn mòn... Đây... là cách mà Ải Hoang Phế hoạt động... Phải rồi! Nếu như dùng sóng não để điều khiển các hạt nano, có thể gây ra sát thương!

Dạ Sở Kỳ thử làm theo những gì cô nghĩ. Cô đưa tay chạm vào một phiến đá. Nó bị ăn mòn.

- Ải Hoang Phế không phải chỉ ăn mòn các tế bào sống. Nó ăn mòn tất cả...

Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên.

- Hạ Cảnh Dực nói đúng. Mặc nó ra ngoài có vẻ...

Dạ Sở Kỳ trầm ngâm.

- Mà kệ! Mình cứ chơi xong đã.

Nói rồi mang theo ván lướt không, đu qua những cành cây đi sâu vào trong rừng.
Bình Luận (0)
Comment