Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Chương 165

Hạ Cảnh Dực trước giờ chưa từng nương tay với kẻ nào. Với hắn, đánh chém chính là liều mạng. Một là chết, hai là thắng. Lần này đối với Hà Minh Di cũng không ngoại lệ.

Dựa theo lời của Hàn Phong thì thứ Hà Minh Di đang mặc không phải Ải Hoang Phế mà chỉ là một thứ giả mạo. Nói tới cũng không phải không có lý, bởi vì Ải Hoang Phế vốn không phải để cho con người mặc. Thứ giả mạo này số lượng kết cấu nano chắc hẳn rất thấp. Nói ra thì liên kết được số lượng lớn nano để làm nên trang phục cũng không phải chuyện dễ, nếu không Ải Hoang Phế cũng không phải thứ khiến người người tranh đoạt như vậy. Phải biết trang phục bình thường có cao nhất chỉ tới 10% kết cấu nano.

- Cảnh Dực, trông cậy vào cậu.

Nói một câu, Tiêu La Khải cho người lùi về sau. Một đám người hiện tại coi như là gánh nặng, tránh xa vòng chiến là tốt rồi.

Hạ Cảnh Dực biểu cảm không mặn không nhạt, đối với việc này hắn không hẳn là có phật ý. Một đoạn thời gian hắn sống khá yên bình, nhưng đối với đánh nhau hắn không ngại. Hiện tại mà nói chiến tranh đáng lý ra là dùng vũ khí hạt nhân hay vũ khí đột biến năng lượng, nhưng mấy thứ này từ lâu đã không có được nghiên cứu rồi. Dù sao ai cũng biết sẽ không có một hành tinh nào khác để họ chuyển đi nữa. Ít ra con người cũng khôn ngoan hơn sau một lần hủy diệt.

Nếu nói Hy Mã Kỳ gây ra thế chiến thứ nhất trong 49 ngày, từ eo biển Medicas đánh tới /Khu Bầu Trời/, vậy thì cũng không ác liệt bằng chiến trường nơi này. Nơi này đã bị cho nổ một loạt, đổ sụp hoàn toàn. Lượng người Hàn gia thương vong chưa được thống kê, nhưng đối với chính sách quản lý man rợ của Hàn Tuyên nhất định đám liều mạng không thể không chết đó thiệt hại nhất định không ít.

Mà kết thúc lại nằm tại một trận này của Hạ Cảnh Dực.

Một lúc lâu hai người nhìn nhau, nghe xung quanh có tiếng xì xì. Hà Minh Di gào một tiếng lao tới.

- Con mụ này chắc là điên rồi.

Hạ Cảnh Dực lẩm bẩm khi thấy đôi mắt đầy tơ máu và hành động đánh không có tiêu chuẩn của bà ta. Có lẽ lúc Hàn Phong làm nổ cái gì đó ở gần phía Hà Minh Di đã làm bà ta bị ảnh hưởng.

Suy nghĩ Hạ Cảnh Dực chẳng qua chỉ thoáng qua trong mấy giây, sau đó lắc người né tránh. Hắn phát hiện, bộ trang phục trên người Hà Minh Di không phải chỉ là trang phục. Nó đã ăn sâu vào máu thịt bà ta. Nó là một thứ ăn mòn chính chủ nhân của nó!

Hạ Cảnh Dực tất nhiên không thể để Hà Minh Di chết. Thế nhưng hắn lại không biết cách giải quyết vấn đề này.

- Kẻ điên này!

Hạ Cảnh Dực né tránh. Nếu giờ hắn tấn công, vậy không khác gì trực tiếp đánh chết Hà Minh Di cả. Hàn Tuyên đã chết, để cứu Đại lục địa dù thế nào người đàn bà này cũng không được chết.

Hạ Cảnh Dực cười khổ. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có lúc phải trở thành "người hùng" như thế này. Hiện tại hắn đánh chết Hà Minh Di không hề khó, nhưng lại phải giữ cái mạng lại cho bà ta. So với trực tiếp đánh chết, giữ mạng cho kẻ liều chết này còn khó hơn.

Hạ Cảnh Dực lấy tay cản một cước của Hà Minh Di. Bên tai nghe tiếng xì xì, sắc mặt hắn chợt đổi lập tức đem Hà Minh Di hất ra.

Tay hắn bị ăn mòn, lộ ra cả gân.

- Tác dụng ăn mòn của kết cấu nano thật không nên coi thường...

Sắc mặt Hạ Cảnh Dực có chút khó coi. Hắn lùi lại. Mặc dù đánh chém với hắn là liều mạng, nhưng không phải là tùy tiện mà xông vào con đường chết. Hắn không có ngu đến mức đó.

Hà Minh Di lại lao tới. Chợt nghe tiếng nổ từ xa. Hạ Cảnh Dực giật mình, vừa quay người tránh né vừa hướng mắt về phía phát ra tiếng nổ.

- Cảnh Dực, tôi đi kiểm tra tiếng nổ kia.

Hạ Cảnh Dực không đáp lời Tiêu La Khải, nhưng nhìn là biết hắn đã biểu thị đồng ý. Tiêu La Khải dẫn người lập rời đi.

Hạ Cảnh Dực nhanh nhẹn nhảy lên, vừa lộn một vòng trên không trung đáp xuống liền rời khỏi chỗ. Một tay của hắn không dùng được nữa, tạm thời kéo dài thời gian để tính kế sau.

- Cảnh Dực, rời khỏi đó!

Hạ Cảnh Dực nhíu mày. Cũng không có thời gian hồi đáp, trong lúc di chuyển cho qua một ánh mắt. Phía xa đám thủ hạ của hắn không đi tới, chỉ có Tiêu La Khải lao tới. Medila, Tsuki và Sử Ngao Kim ở đó đang giàn xếp gì đó.

Hạ Cảnh Dực nghĩ tranh thủ thời gian, không quấn chân Hà Minh Di mà rời ra xa. Bà ta thế nhưng đuổi theo hắn.

- Đừng lại gần, có gì trực tiếp nói đi! - Hạ Cảnh Dực lớn tiếng để Tiêu La Khải nghe được.

Tiêu La Khải dừng bước. Anh nhìn Hạ Cảnh Dực và Hà Minh Di, chần chừ mất một lúc.

***

*tg: thề là không viết mấy cái đánh nhau này nữa. Quá tốn chất xám rồi
Bình Luận (0)
Comment