Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Chương 185

Lúc Dạ Sở Kỳ tỉnh lại đã là buổi tối của ngày nào rồi. Theo thói quen, cô mơ mơ màng màng ôm gối xuống nhà. Cảm giác về nhà thật tốt, ngủ ngon rồi tỉnh dậy có thể đi lung tung.

Cảnh tượng dưới nhà khiến Dạ Sở Kỳ lập tức tỉnh ngủ.

Đám người Dạ Sở Hiên ngồi trên ghế bàn bạc gì đó với nhau. Nghe thấy tiếng động cả sáu người người đều đồng loạt đưa mắt qua. Bên cạnh đám người DP-002 và NR-001 đứng yên không động đậy, đưa mắt nhìn tới. Trong chớp mắt sáu đôi mắt kia đầy chất vấn.

Tại sao lại có cảm giác giống như là sắp bị thẩm vấn vậy...?

- Em tới đây ngồi đi.

Dạ Sở Kỳ ôm gối đi tới.

- DP-002 đã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho bọn anh rồi. Còn phần em, có gì để giải thích không?

Dạ Sở Kỳ ôm chặt gối, thu người né tránh tám ánh nhìn. Cô lí nhí:

- Em không biết gì đâu....

- Từ khi nào em điều khiển được nano? - Khâu Thiết Hàn đi thẳng vào vấn đề.

Dạ Sở Kỳ nhớ lại lúc mình biết bộ trang phục đó là Ải Hoang Phế. Lúc đó chỉ là tình cờ đọc lại bài báo cũ về Ải Hoang Phế, sau đó thì tò mò tìm hiểu cô mới biết được cơ chế nano và bộ trang phục Ải Hoang Phế đang nằm trong tay mình.

- Em đọc được một bài báo về nano, lại học được cách điều khiển máy của DP-002, sau đó thử làm xem thì phát hiện.

Trong nhà cũng có vài thứ cấu tạo bằng nano.

- Sau này không cho phép em tiếp tục mạo hiểm, hiểu không?

Dạ Sở Kỳ lập tức gật đầu. Dạ Sở Hiên coi như hài lòng vì biểu hiện của cô, không có la mắng như cô tưởng tượng. Nghĩ lại thì hình như anh cũng chẳng bao giờ mắng cô.

Dạ Sở Hiên nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày. Dạ Sở Kỳ bẽn lẽn đứng dậy.

- Em đi tìm gì ăn đây.

Nói rồi vứt gối lại, chạy vào bếp. Dạ Sở Hiên nhìn theo cô.

- Eve đã lộ diện rồi. Từ giờ về sau sẽ càng nguy hiểm.

Dạ Sở Hiên quay đầu nhìn lại năm người.

- Mọi người chắc chắn sẽ đi cùng tôi sao?

Một đám người nhíu mày, đối với loại câu hỏi này tỏ vẻ không hài lòng. Dạ Sở Hiên coi như hiểu được câu trả lời, cười khổ một tiếng. Anh vò đầu.

- Tôi chưa bao giờ nhận thức được là mình lại được tín nhiệm vậy đấy.

La Tử Ân ngồi bên cạnh vỗ vai Dạ Sở Hiên với một dáng vẻ cười cợt. Dạ Sở Hiên hất cánh tay trên vai ra. Anh nghiêm túc nhìn qua.

- Tôi không đùa đâu.

- Chẳng lẽ anh nghĩ bọn em đùa à? - Lưu Giai Từ chọi mắt với Dạ Sở Hiên.

- Các người điên vừa phải thôi! Chuyện này đâu có liên quan gì tới mấy người chứ!

Dạ Sở Hiên có phần lớn tiếng. Phía dưới bếp liền đó nghe tiếng loảng xoảng. Tả Y Y nhìn qua, thấy Dạ Sở Kỳ ló đầu e dè nhìn tới. Cô vẫy vẫy tay ra ý không có việc gì. Dạ Sở Hiên hít vào lồng ngực một hơi khí trấn tĩnh mình.

- Vừa rồi các người không thấy à? Công Hội muốn giam giữ chúng ta cả đời đấy! Chuyện này nó không phải chỉ là một trò đùa đâu, nó liên quan tới tính mạng!

- Nếu anh biết nó liên quan tới tính mạng thì đừng có làm liều nữa!

Khâu Thiết Hàn nhìn Dạ Sở Hiên với ánh mắt không mấy hài lòng. Dạ Sở Hiên tháo kính mắt vứt lên bàn. La Tử Ân nghiên người dựa vào Dạ Sở Hiên, một tay choàng vai.

- Dạ Sở Hiên, cả năm người chúng tôi đều không có người thân, cũng giống như cậu vậy. Tôi tin chắc cậu hiểu rõ rằng chúng tôi thừa sức có một sống an nhàn tốt đẹp. Nhưng Sở Hiên, chúng ta sống với nhau đã bao nhiêu lâu rồi cậu nhớ không? Bây giờ cậu nói chúng tôi bỏ cậu lại một mình, cậu đem lương tâm vứt đi nơi nào rồi?

Dạ Sở Hiên im lặng một lúc lâu. Không khí cũng vì vậy chìm vào căng thẳng. Một lúc sau Dạ Sở Hiên mới phất tay ra lệnh cho hai robot NR-001 và DP-002 rời đi. Anh trầm ngâm.

- Dự án Noahn là một dự án hủy diệt. Hiện tại chỉ có tôi và Tiểu Kỳ là có khả năng tiêu hủy cũng như khởi động nó. Một khi người có thể khống chế được dự án Noahn không còn nữa, dự án sẽ tự khởi động. Vì vậy mục tiêu của Công Hội là khống chế tôi. Còn Tiểu Kỳ, bọn họ đều nghĩ con bé đã chết. Thậm chí AL-003... cũng là cái bẫy để lừa họ rằng con bé đã chết...

Không ai nói gì. Họ đều lẳng lặng chờ Dạ Sở Hiên nói tiếp.

- Eve là chìa khóa duy nhất. Hơn nữa, mục tiêu của tôi là điều tra cái chết của ba mẹ.

Dạ Sở Hiên hồi tưởng lại quá khứ. Đó là khoảng thời gian tăm tối nhất cuộc đời anh. Ba mẹ mất, em gái rơi vào trạng thái mất nhận thức, một mình anh phải chống chọi lại tất cả những khó khăn ập tới cùng lúc. Thêm đó, anh tìm thấy di chúc của ba mẹ.

Phải, di chúc.

***

*tg: tí bình luận và vote cho ta có động lực đi.... Có vẻ sửa chương sau ta bị bỏ rơi rồi.... Buồn thật... Đang cần vài đợt bão vote:)
Bình Luận (0)
Comment