Xuyên Đến Viễn Cổ Làm Nương Tử Dã Nhân

Chương 44


Editor: Ái TuyếtTiêu Sắt cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Dạ Phong, cảm nhận được sóng nhiệt của anh phun lên mặt mình, cảm nhận được thứ mạnh mẽ kia dưới lớp váy da thú!Ah!Mặt Tiêu Sắt đỏ bừng như quả táo chín mọng, toàn thân nóng bừng, không khỏi run rẩy, thanh âm đều run lên: "Dạ Phong, anh, anh...!Anh nặng quá, anh đè nặng tôi!"Ô, cô không muốn...!thực sự không nghĩ...!sẽ như vậy!Đôi tay Dạ Phong chống ở hai bên người cô, đem sức lực của mình dời đi, mới khiến Tiêu Sắt cảm thấy mình còn có thể thở được.Tiêu Sắt nhìn Dạ Phong đang nhìn chằm chằm mình, xả ra một nụ cười xấu hổ đến sắp khóc: "Dạ Phong, tay của anh chống như vậy không mỏi sao? Đứng lên trước đi...!Ưm!"Dạ Phong nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhịn không được hôn cô một cái.Cảm giác này còn tuyệt hơn so với lần trước, khiến đầu óc anh trống rỗng, không thể nghĩ được gì.Tiêu Sắt chết máy! (=))))Không phải vừa rồi gần như đã thuyết phục thành công rồi sao? Tại sao bọn họ lại hôn nhau như thế này?Tiêu Sắt dùng sức đẩy mạnh Dạ Phong, nhưng lại không có chút sức lực nào.Sức mạnh của nụ hôn thực sự rất cường đại, cũng rất có sức cuốn hút.


Dưới kỹ năng hôn của Dạ Phong, Tiêu Sắt trầm luân trong đó bắt đầu đáp lại Dạ Phong.Lần đáp lại này, tựa như ngọn lửa bốc cháy trên thảo nguyên, trong nháy mắt khiến Dạ Phong mất khống chế, trực tiếp kéo váy da thú xuống.Chiếc váy da thú của Tiêu Sắt được buộc rất chặt, Dạ Phong kéo mạnh đến nỗi thắt lưng của Tiêu Sắt bị đau.Cơn đau này khiến Tiêu Sắt lập tức thanh tỉnh lại, nhìn bầu trời đầy sao, cô điên cuồng tát Dạ Phong một cái, hô to: "Dạ Phong, anh thanh tỉnh lại đi, dừng tay lại, tôi cắn anh đó!"Tiêu Sắt một ngụm cắn vào cánh tay Dạ Phong, lực đạo cũng lớn khiến Dạ Phong ngừng động tác trên tay lại.Đôi mắt Dạ Phong đỏ bừng, giống như một dã lang*(sói hoang dã) cực kỳ đói khát, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt.Loại ánh mắt giết chóc này, khiến Tiêu Sắt run lên vì sợ hãi, cô thực sự lo lắng Dạ Phong sẽ bổ nhào vào mình, đem cô nuốt sống cả da lẫn xương.Tiêu Sắt cố gắng mỉm cười, giọng nói run run: "Chúng ta, nếu anh muốn...!Đừng làm ở đây...!chờ đến khi làm xong nhà ở, lúc ấy hẵng...!có được không? Làm ơn!"Nhìn cô gái nhỏ sợ đến mềm nhũn cả người nhưng vẫn nỗ lực đón ý nói hùa theo anh, nụ cười trên gương mặt cô tràn ngập bi thương, tâm Dạ Phong cũng nhu hoà đi.Anh dụi trán mình vào trán Tiêu Sắt, giọng khàn khàn đến bốc hoả: “Tôi không nỡ làm tổn thương em!”Tiêu Sắt toàn thân cứng đờ, không dám cử động, sợ Dạ Phong lại mất khống chế.“Nhìn em như vậy, tôi liền nhớ tới ấu tễ hổ răng kiếm bị mình bóp chết!” Hô hấp Dạ Phong chậm rãi nhẹ nhàng, thanh âm ấm áp trầm thấp, “Nó giãy giụa trong tay tôi, cầu xin, nhưng tôi vẫn như cũ đem cổ nó vặn gãy!”"Khi nó chết, đôi mắt nó trừng to nhìn tôi!""Tôi không muốn em trợn to mắt nhìn tôi như vậy!"Điều đó thật đáng sợ!Dạ Phong nói rất bi thương, cũng rất bất đắc dĩ, cơ thể anh chậm rãi ngã sang một bên, nằm ở bên cạnh Tiêu Sắt, nhắm mắt lại, lồng ngực không ngừng phập phồng.Nhìn thấy Dạ Phong cô độc thương tâm như vậy, Tiêu Sắt cảm thấy đau lòng."Không sao, nó sẽ không trách anh.


Dù sao, anh cũng sợ hãi!" Tiêu Sắt nói lời an ủi Dạ Phong nhưng lại không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, "Chúng ta chỉ có thể thông cảm với người cũng như dã thú khi đảm bảo an toàn cho chính mình! "Dạ Phong không trả lời, nhưng Tiêu Sắt có thể nhìn ra từ hơi thở của anh, đoán rằng anh đang chậm rãi hồi phục lại cảm xúc của mình.Tiêu Sắt không dám nói nữa, ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn lên bầu trời đầy sao.Đêm hè vẫn còn hơi lạnh, Tiêu Sắt hắt hơi, Dạ Phong đứng dậy, bế Tiêu Sắt lên, một tay ôm cô đi về phía sơn động.Tiêu Sắt vòng tay qua cổ anh, mỉm cười như một cơn gió nhẹ, một nụ hôn và cái ôm như vậy thực sự...!Bạn trai cô đúng là người mạnh mẽ đến mức bùng nổ.Vui quá, phải làm sao đây?Trước sơn động chỉ có tộc nhân đang gác đêm, các tộc nhân khác đều đã đi ngủ.Vào trong sơn động, Tiêu Sắt cuộn mình thành một quả bóng, cố gắng thả lỏng hết mức có thể, lựa chọn tin tưởng rằng Dạ Phong sẽ không làm gì tổn thương cô.Lò lửa ấm áp phía sau dán tới, trong mắt Tiêu Sắt chứa đựng sợ hãi, lại tận lực thả lỏng cơ thể, nhẹ đến mức hô hấp cũng cực yếu ớt.Tuy nhiên, lò lửa phía sau lại không hề có động tác gì thêm, chỉ ôm lấy cô, trân trọng ôm lấy!Tiêu Sắt tự giễu cười, cô đã ở trong tổ của người ta, còn suy nghĩ cái này cái kia làm gì không biếtMay mắn người này là Dạ Phong, nếu là người đàn ông khác, chỉ sợ trong chớp mắt đã giết chết cô ngay tại chỗ, sao lại phải làm theo ý của cô, như vậy không phải là rất ngu ngốc sao?Ngốc thì ngốc, nhưng khi có người chiều theo ý mình thì vẫn sẽ phạm phải suy nghĩ có một tấc sẽ muốn thêm một thước, muốn càng nhiều hơn.Tiêu Sắc cười khổ, nguyên lai cô cũng là người trong thế tục này vậy thôi, nếu như Dạ Phong lại muốn, cô sẽ không vùng vẫy nữa mà sẽ chấp nhận anh, hòa nhập vào cuộc sống viễn cổ này.Nghĩ rồi lại nghĩ, cô mơ hồ ngủ thiếp đi,lò lửa phía sau vẫn luôn sưởi ấm cho cô.Cô nằm mơ, mơ thấy mình đã đồng ý với Dạ Phong, đang chuẩn bị động phòng, dì cả của cô lại tới, xấu hổ muốn chết a!"A Sắt!"Tiêu Sắt ôm chặt lấy mình, không muốn đối mặt với bất luận kẻ nào!"A Sắt!"Giọng nói ôn nhu của Dạ Phong truyền vào tai cô, không, giọng nói này không phải của Dạ Phong, Tiêu Sắt đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt A Trà đang chớp chớp đầy tò mò nhìn cô.Tiêu Sắt đột nhiên tỉnh lại: “A Trà?”"Là em, đã đến giờ dậy rồi.

Vừa rồi Mộc thúc đã đến tìm em hai lần, hỏi chị đã tỉnh dậy chưa?" A Trà nói: "Thúc ấy tìm chị để nói chuyện xây nhà."Tiêu Sắt ảo não vỗ trán, nhanh chóng đứng dậy thu thập sạch sẽ: “Lần sau khi tộc nhân dậy, em cũng đến kêu chị dậy nhé.”Ở đây không có đồng hồ báo thức hay gà trống, đối với một người dựa vào những thứ này để thức dậy mà nói thì thật sự là quá khó khăn.A Trà bĩu môi: “Tộc trưởng không cho, nói chị phải ngủ thêm chút nữa.


Nếu không phải Mộc thúc đi tới lui mấy lần, em cũng không muốn tới đánh thức chị.”Tiêu Sắt thu dọn quần áo lao ra khỏi sơn động, vừa nhìn đã thấy A Mộc đang đi lại xung quanh: "Mộc thúc!"Hôm nay A Mộc cảm thấy phá lệ cô đơn và sợ hãi, Tiêu Sắt không cho ông chặt cây, là chuẩn bị xây nhà rồi sao?Nếu ngôi nhà hoàn thành xong, ông ấy phải làm cái gì? Ông không được phép đi săn nữa, chẳng lẽ ông phải quay lại chuỗi ngày phế vật chỉ đi hái trái dại thôi sao?Ông thức dậy cùng lúc với mặt trời đi lên khỏi ngọn núi, từ sớm ông đã đứng ở cửa sơn động chờ Tiêu Sắt, nhưng ông chờ mãi chờ mãi lại không thấy cô bước ra.A Mộc càng nghĩ càng sợ hãi, sợ rằng những gì Tiêu Sắt nói về chuyện sử dụng gỗ xây nhà là nói đùa, cũng chỉ lad lừa dối ông thôi.Đột nhiên nghe thấy thanh âm của Tiêu Sắt, ngay cả bản thân A Mộc cũng không chú ý tới, ông hung hăng thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không thấy: "A Sắt, thúc muốn hỏi một chút, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"Tiêu Sắt cầm lấy miếng thịt nướng A Trà đưa tới, cắn một miếng: “Cháu nhìn thấy một khoảng đất trống rộng lớn, chính là chỗ bên cạnh rừng tre…”Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Tiêu Sắt đưa lại miếng thịt nướng cho A Trà: “Chị không ăn.”A Trà nhanh chóng gói thịt nướng lại và đưa cho A Diệp: “A Sắt vẫn chưa ăn xong, bà giữ lại đi.” Nói xong, cô cũng bỏ chạy theo Tiêu Sắt.Vừa nghe lời này của Tiêu Sắt, sắc mặt A Mộc phút chốc liền không tốt: "Đất trống cạnh rừng tre, nơi đó...""Cháu biết." Đó là nơi các tộc nhân giải quyết nỗi buồn, mỗi lần Tiêu Sắt đến đó đều không tìm được chỗ nào để đặt chân, khiến cô cảm thấy rất buồn nôn.Lúc đó cô không có quyền gì để lên tiếng, bằng không, cô đã yêu cầu các tộc nhân dọn dẹp sạch sẽ nơi đó rồi.Bây giờ thì, hắc hắc.Tiêu Sắt nhìn khoảng đất trống, chống tay lên hông, cười nói: "Thật ra đây là nơi thích hợp nhất để xây nhà.


Phía sau sơn động có suối nhỏ, có rừng trúc lại có cả con sông."Quả thực là một nơi lý tưởng để ở, vậy mà lại để những người này lợi dụng để làm nơi giải quyết hôi hám, quả thực là lãng phí tài nguyên.A Mộc lo lắng: “Nếu xây nhà ở đây thì các tộc nhân sẽ giải quyết ở đâu?”Nếu chiếm nơi này từ tay tộc nhân, chẳng phải họ lại phải vòng lên trước sơn động giải quyết như trước kia sao?.

Bình Luận (0)
Comment