Xuyên Đến Viễn Cổ Làm Nương Tử Dã Nhân

Chương 46


Editor: Ái TuyếtCác tộc nhân của bộ lạc Thanh Long đều nghiêm túc lắng nghe lời Dạ Phong nói.

Cả bộ lạc đều im lặng, ngoại trừ tiếng lách tách của đống lửa cùng thanh âm của Dạ Phong.“Bộ lạc Tháp Hà cường đại nhất, nhưng khi bọn chúng thôn tính những bộ lạc khác, chúng đối xử với các tộc nhân của bộ lạc bị thôn tính như thế nào?”"Người già và trẻ em đều bị giết, phụ nữ sẽ bị mang đi.

Những người đàn ông không thuần phục họ sẽ bị giết, cobf những người đàn ông bị thuần phục sẽ trở thành nô lệ.


Mỗi ngày họ phải làm việc không ngừng nghỉ và chỉ ăn được một miếng thịt nướng nhỏ.""Bộ lạc Thanh Long chúng ta đã có ba đời, mỗi một đời, tộc trưởng đều đã cảnh cáo các tộc nhân, chúng ta nhất định phải đoàn kết, chỉ có đoàn kết, chúng ta mới có thể khiến bộ lạc ngày càng tốt đẹp hơn!""Tại sao các bộ lạc khác đều bị diệt, chỉ có bộ lạc Thanh Long chúng ta vẫn còn tồn tại đến bây giờ?""Chính là bởi vì bộ lạc Thanh Long chúng ta đoàn kết, cho nên bộ lạc Tháp Hà không thể tấn công bộ lạc Thanh Long chúng ta.""Tuy nhiên, chỉ cần bộ lạc Thanh Long chúng ta không đoàn kết, Xương Hồn nhất định sẽ quay lại giết sạch chúng ta, không để lại một người đàn ông nào sống sót."Lời nói của Dạ Phong truyền xa trong đêm tối, hai kẻ lén lút nghe được những lời này, cười lớn: "Cái tên Dạ Phong này muốn làm gì? Muốn đối đầu với bộ lạc Tháp Hà chúng ta sao? Gã cũng xứng?!""Gã đánh rắm mà mày còn nghe nghiêm túc.

Tộc trưởng bảo chúng ta đi thám thính tình hình của bộ lạc Thanh Long, còn không phải ngài ấy chuẩn bị tấn công bộ lạc Thanh Long sao? Dù tên Dạ Phong đó có nói tốt đến đâu, thì thực lực cũng không bằng chúng ta, chỉ là kẻ phải chết thôi.""Đúng vậy, tộc trưởng nói nhất định phải mang người phụ nữ của tộc trưởng Dạ Phong đi...!Hắc hắc..."Đột nhiên trong đám cỏ dại truyền đến tiếng vang xào xạc, hai người nhìn nhau rồi đồng thời quay đầu nhìn lại.Một đôi mắt âm lãnh loé sáng màu lục quang bước ra từ bãi cỏ.Hai người hoảng sợ vạn phần, một người trong đó bò dậy bỏ chạy, người còn lại giơ trường mâu lên nhưng chớp mắt đã bị chủ nhân lục mâu*(mắt xanh lục) đánh gục, một kích chuẩn xác cắn vào cổ họng gã, thậm chí đến cơ hội hét lên cũng không có.Người đang chạy vội kia không dám quay đầu lại, dồn hết sức lực chạy như điên.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang, vừa đến bờ sông, một cỗ lực lượng khổng lồ đè ép gã xuống, cắn một ngụm vào cổ họng gã.Máu tươi chảy xuống bờ sông, chảy vào trong dòng sông...…Ngày hôm sau mặt trời mọc đúng giờ, sau khi A Mộc thức dậy, ông vẫn đi đi lại lại trước sơn động.A Trà bắt chước bộ dáng Tiêu Sắt, lười biếng duỗi eo, vừa đi ra nhìn thấy A Mộc ở cửa hang, cô liền lùi vào trong sơn động: “Hừ, đến cũng quá sớm rồi, lát nữa hẵng ra ngoài vậy, kẻo thúc ấy lại kéo mình lại đi gọi A Sắt."Dạ Phong nhìn thấy A Mộc liền bước tới: "Mộc thúc!"A Mộc có chút xấu hổ: "Tôi chỉ tuỳ tiện đi dạo loanh quanh một chút, cậu cứ bận việc của mình đi!""Được." Dạ Phong còn muốn cùng ông nói chuyện, nhưng thấy ông không muốn nói chuyện với anh, nên đành đáp ứng.Lúc này, Phong Niên hấp tấp chạy ra, chạy về phía sau sơn động, Dạ Phong quát: "Đứng lại!"Phong Niên vội vàng quay lại, không ngừng xoắn xuýt đổi chân qua lại, vẻ mặt thống khổ: "Tộc trưởng, nhanh, tôi phải đi ị.


Có chuyện gì thì chúng ta nói sau đi."“Đi nhà vệ sinh!” Sắc mặt Dạ Phong lạnh lùng, “Đừng tùy tiện giải quyết lung tung.”Đầu óc Phong Niên nhất thời không suy nghĩ kịp, cậu chạy thật nhanh về phía sau sơn động, do chạy quá nhanh dưới chân không cẩn thận giẫm phải một bãi bánh tươi ấm nóng bốc mùi.

Vị chua xộc lên khiến Phong Niên điên cuồng mắng chửi, chân cậu chà loạn trên cỏ: “Là ai? Nơi này cũng có thể ị sao? Hại tôi giẫm phải nó, giẫm lên nó đó!"Hai tên tộc nhân gần đó cúi đầu né tránh, Phong Niên thật sự muốn túm lấy bọn họ hung hăng đánh cho một trận.“Đi vệ sinh!” Giọng nói u lãnh từ phía sau truyền đến, thiếu chút nữa doạ Phong Niên sợ hãi nhảy dựng lên.Phong Niên ôm gương mặt thống khổ dưới ánh mắt Dạ Phong tiến vào căn nhà gỗ kỳ kỳ quái quái.Một tộc nhân khác trong bộ lạc chạy tới, nhìn thấy Dạ Phong đang đứng ở lối vào bãi đất trống, gã bị doạ giật mình nói: "Tộc trưởng!""Nhà vệ sinh!" Dạ Phong nâng cằm, chỉ vào nhà vệ sinh.Khuôn mặt tộc nhân kia tỏ ra rất thống khổ, muốn từ chối nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể bước vào căn nhà gỗ kỳ quái.Đột nhiên, Phong Niên hét lên: "Tộc trưởng, ở đây không có lá cây, tôi dùng gì để lau?"Sắc mặt Dạ Phong tái mét, Trường Sinh đúng lúc xuất hiện bên cạnh anh, hái vài chiếc lá đưa cho Phong Niên.Sau khi Phong Niên đi ra, cậu duỗi người, vẻ mặt vui vẻ nói: “Tộc trưởng, thoải mái quá, tôi ngồi xổm xuống cũng không sợ ngồi lên…cái đó, hehe, chỉ là suýt nữa thì ngã.”Dạ Phong lười để ý tới cậu, cho cậu một ánh mắt, Phong Niên ngoan ngoãn đứng bên cạnh, quát lớn với đám tộc nhân chạy tới: "Các người tới đây làm gì? Đã quên lời tộc trưởng nói tối qua rồi sao? Nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh! Hai chân mở ra, ngồi xổm xuống, nhớ mang lá theo, không ai đưa cho đâu."Để Phong Niên làm chuyện này là hợp lý nhất, Dạ Phong nhìn tang vật trên đất trống, phía trên còn có côn trùng đang bay vờn quanh, mùi hôi thối nồng nặc, thực sự rất ghê tởm."Trường Sinh, hôm nay cậu dẫn các tộc nhân không cần đi săn nữa, mà đi lấy nước đắng, có thể lấy bao nhiêu nước đắng thì lấy bấy nhiêu." Bây giờ muối là quan trọng nhất, bọn họ phải nhanh chóng làm ra muối.Trường Sinh đáp: “Ừ.”Lúc A Đạt tới, Dạ Phong nhìn thấy liền gọi cậu ta: "A Đạt, lại đây."Tim A Đạt đập bang bang, thấp thỏm đi tới: "Tộc trưởng!""Lần trước đi bắt cá thú, tôi nhớ hình như cậu cũng có ở đó đúng không?" Dạ Phong nhìn chằm chằm cậu.Dưới ánh mắt này, A Đạt thậm chí không có dũng khí để ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, tộc trưởng, tôi cũng ở đó.""Vậy được, hôm nay cậu mang theo tộc nhân đi bắt mười con cá thú về, nhớ rửa sạch và xẻ thịt cho A Diệp nấu bữa trưa! " Dạ Phong phân phó.Trước đây trợ thủ đắc lực của anh đều là Phong Niên và Trường Sinh, có chuyện gì thì cứ để hai người họ xử lý.


Hiện tại, thời điểm cần nhân thủ mới phát hiện, bên cạnh anh cư nhiên không có người nào đáng tin tưởng để làm việc.Đã đến lúc nên đề bạt một số người.A Đạt sửng sốt một chút: "A, tôi sao? Dẫn tộc nhân đi bắt cá thú sao?"Dạ Phong cau mày: "Làm sao, cậu không muốn?""Không, không, không, tộc trưởng, từ trước đến nay tôi chưa từng làm qua, cũng không biết phải làm sao." Tim A Đạt đập nhanh, cậu do dự nói: "Trách nhiệm này quá nặng nề, tôi sợ sẽ làm không tốt."Dạ Phong vỗ vỗ vai cậu, cổ vũ: “Hôm nay lần đầu tiên đi vệ sinh cảm giác thế nào?”Vẻ mặt A Đạt ngây ngốc trả lời: "Cũng tốt, chỉ là chưa quen."“Bắt cá thú cũng giống như đi vệ sinh, có lần đầu tiên, rồi sẽ quen thôi.” Dạ Phong cổ vũ cậu ta, “Cậu là người đàn ông cường tráng, phải cống hiến sức lực cho bộ lạc, cũng phải suy nghĩ cho nhóm phụ nữ!"Câu cuối cùng khiến A Đạt vui vẻ, ngoác miệng cười ngây ngô: "Được!"A Đạt vui vẻ đi đến chỗ A Diệp lấy hai miếng thịt nướng, khi tìm thấy A Tuyết đang co ro trên tấm da thú, giọng nói cậu ôn nhu đến cực điểm: "A Tuyết, thịt nướng!"Những vết xước trên mặt A Tuyết bắt đầu đóng vảy, chỗ Tiêu Sắt đánh cô, vết bầm tím vẫn chói lóa dù làn da của cô rất đen.Nhưng ánh mắt A Đạt nhìn cô không hề tỏ ra ghét bỏ, ngược lại thâm tình chân thành, dịu dàng như nước.A Tuyết cầm lấy miếng thịt nướng, chán ghét trong mắt chợt loé rồi biến mất.A Đạt vui vẻ ngồi ở bên cạnh cô: "A Tuyết, tộc trưởng vừa rồi ngăn anh lại, nói muốn anh dẫn các tộc nhân trong tộc đến hồ nước lớn bắt cá thú để ăn trưa!"A Tuyết dừng tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu: "Thật sự! Đây là tộc trưởng muốn bồi dưỡng anh như Phong Niên và Trường Sinh? "A Đạt cười ngốc nghếch: “Có lẽ chính là ý này.”Vừa rồi A Tuyết còn ghét bỏ, lúc này trong mắt lại sáng lên: "A Đạt, lần trước Tiêu Sắt đánh em, em cực kỳ đau đớn, cho nên em mới nói muốn để dã thú cắn chết Tiêu Sắt.

A Đạt, làm ơn đừng giận em, có được không??”A Đạt ôn nhu nhìn A Tuyết: "A Tuyết, anh không giận em.

A Sắt là Thần nữ từ trên trời giáng xuống giúp cuộc sống của bộ lạc Thanh Long chúng ta càng tốt đẹp hơn.


Dù cô ấy có nói gì hay làm gì, em cũng chỉ cần nghe và chấp nhận."A Tuyết che giấu đi oán hận trong mắt, làm ra vẻ nũng nịu: "Được rồi, được rồi, em hiểu rồi.

Anh đi bắt cá thú có thể dẫn em đi cùng được không? Như thế này đi, anh đưa em đi cùng.

Em sẽ đi xin lỗi Tiêu Sắt và làm hòa với cô ấy, được không??”A Đạt chưa bao giờ thấy A Tuyết làm nũng với mình như thế này, đầu óc anh hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ: “Được rồi.”"Nhớ gọi cho Tiêu Sắt nhé.""Được!".

Bình Luận (0)
Comment