Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 203



Phó tiên sinh lúc này cũng bước nhanh đến chỗ bảo bối, nhìn bảo bối đầy lo lắng nói: “Tô Bảo Bảo, con có sao không, con mau qua đây để lão phu xem thử.”
Nhìn thấy ánh mắt của Phó tiên sinh nhìn mình, bảo bối không khỏi cảm thấy ngại ngùng, nhưng nghĩ đến những lời dặn dò trước đây của Tô Tử Mạch dành cho mình, cuối cùng bảo bối ngoan ngoãn bước đến trước mặt Phó tiên sinh.
Phó tiên sinh nhìn bảo bối và liên tục khen ngợi: “Con đúng thật là trẻ nhỏ dễ dạy bảo, sau này cứ cứ đi theo học hỏi từ lão phu.

Lão phu nhất định sẽ đào tạo con trở thành một cao thủ thực sự.”
Bảo bối rất bình tĩnh trước phản ứng phấn khích của Phó tiên sinh, cuối cùng cũng đợi được đến buổi tối.

Nhìn thấy các bạn học khác lần lượt được người ta đón đi, trong lòng bảo bối cũng tràn đầy mong đợi.
Lúc này, một vài bạn học dáng người cao lớn đi về phía bảo bối, bảo bối thấy thế mặt không khỏi biến sắc, chẳng lẽ những tên gia hỏa này là do Âu Dương Bá Thiên phái tới để gây sự với mình sao?

Tuy nhiên, bảo bối nhận ra những tên cao lớn này dường như không phải là hạ thuộc của Âu Dương Bá Thiên, hình như trước đây bọn họ đã bị Âu Dương Bá Thiên ức hiếp, đợi đến khi bọn họ đi tới thì tự nhiên sẽ biết họ muốn gì thôi.
Nhóm người nhanh chóng bước tới chỗ của bảo bối, sắc mặt bảo bối tối sầm lại: “Mấy người các ngươi sang đây làm gì, hình như ta đâu có quen các ngươi?”
“Tô Bảo Bảo, biểu hiện hôm nay của ngươi chúng ta đều đã thấy rồi, ngươi hãy nhận chúng ta làm tiểu đệ đi.”
Lúc này, một học trò trong nhóm đó đột nhiên lên tiếng, những học trò còn lại cũng gật đầu theo, có một số còn ngoan ngoãn đến mức móc ra ngân lượng ra đưa cho bảo bối.
Bảo bối thấy vậy, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng, nhíu mày nói: “Các ngươi đang làm gì vậy? Ta không có hứng thú nhận mấy người các ngươi làm tiểu đệ, các người đi tìm người khác đi.”
Thấy bảo bối từ chối một cách dứt khoát như vậy, có một số người không khỏi lộ vẻ sốt ruột.

Một trong số bọn họ thậm chí còn trực tiếp quỳ xuống trước mặt bảo bối và nói: “Tô Bảo Bảo, ngươi đừng từ chối chúng ta, bình thường chúng ta bị Âu Dương Bá Thiên bắt nạt rất thê thảm, cậu ta đã là linh giả rồi, chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ta.”
“Đúng vậy, bây giờ chỉ có ngươi mới có thể đối phó được với Âu Dương Bá Thiên, ngươi làm đại ca của chúng ta, bảo vệ chúng ta đi, chúng ta sẽ không để cho ngươi bỏ công ra một cách vô ích đâu, chúng ta có thể đưa tiền cho ngươi định kỳ, đảm bảo là sẽ không ít Âu Dương Bá Thiên đâu.”
Nghe vậy ánh mắt bảo bối nhìn những người này có chút thương cảm, không ngờ những tên gia hỏa này nhìn trông có vẻ lớn gan mà lại nhút nhát đến như vậy, còn bị Âu Dương Bá Thiên ức hiếp thê thảm đến thế.
Bảo bối tuy còn nhỏ nhưng lại khá hào hiệp, nghe những người này bộc bạch xong thì trong lòng lại nổi lên cảm giác chính nghĩa.
Loại chuyện này nếu như trước đây nó không biết thì không sao, hiện tại nó đã biết rồi, hơn nữa những người này còn trực tiếp cầu xin trước mặt nó, nếu như bỏ mặt không quan tâm thì đã quá máu lạnh vô tình rồi.
Nghĩ vậy, bảo bối vỗ ngực và nói: “Các ngươi lấy lại tiền đi.

Ta có thể giúp các người chuyện này, nhưng tiền thì không cần đâu.”
Ngay khi bảo bối nói ra câu này, nhóm người liền tỏ ra vui mừng, rõ ràng là bọn họ không ngờ rằng bảo bối lại có thể dễ nói chuyện đến như vậy, một số người không ngừng cảm ơn bảo bối.
Lúc này một người trong số họ nói: “Tô lão đại, nếu như ngươi đã đồng ý sẽ là lão đại của chúng ta rồi, vậy thì bây giờ người có thể đưa chúng ta về nhà được không?”
“Cái gì, đưa các ngươi về nhà sao?”
“Đúng vậy, không phải ban nãy ngươi vừa đồng ý là sẽ trở thành lão đại để bảo vệ chúng ta sao? Âu Dương Bá Thiên thường sẽ chặn chúng ta ngay trên đường về nhà.


Nếu Tô lão đại không hộ tống chúng ta, chúng ta không dám quay về.”
Bảo bối không ngờ rằng mình vừa đồng ý làm lão đại của những người này, thì đám người này đã bắt đầu đòi hỏi rồi.
Nhưng dù sao thì bản thân cũng đã đồng ý với người ta rồi, nhìn thời gian vẫn còn khá sớm, lúc này bảo bối mới gật đầu nói: “Được thôi, vậy ta sẽ đưa các ngươi về nhà trước.”
Nhóm người nghe thấy câu này liền vui mừng khôn xiết, cả nhóm vây quanh bảo bối chậm rãi đi về phía trước.
Suốt quãng đường đi nhóm người còn tôn kính bảo bối hơn nữa, thậm chí còn đặc biệt đi đến trong thành để mua kẹo hồ lô biếu bảo bối.
“Tô lão đại, nếu ngài không muốn nhận tiền của chúng ta, vậy thì ngài cứ cầm đồ ăn đi.

Đừng khách sáo với chúng ta, nếu không chúng ta sẽ áy náy lắm.”
Khi bảo bối thấy vậy thì không còn khách sáo nữa, một tay cầm một cây kẹo hồ lộ, ăn rất vui vẻ.
Nhóm người đi chưa được bao lâu sau, thì đột nhiên nghe thấy tiếng la hét của một cô gái từ rừng cây bên đường, bảo bối nghe thấy giọng nói, mặt liền biến sắc: “Vừa rồi các ngươi có nghe thấy gì không? Chúng ta đi xem thử đi.”
“Tô lão đại, bây giờ chúng ta vẫn nên nhanh chóng về nhà đi, cha ta nói sẽ gặp xui xẻo nếu cứ lo chuyện bao đồng đấy.”
“Đúng vậy, con đường này vốn đã không được yên bình cho lắm.

Nghe nói trên con đường này thường xuyên có có một tên háo sắc, rất nhiều cô gái đã bị xâm hại rồi.

Loại chuyện này nên để cho người lớn giải quyết.

Chúng ta đều là trẻ con vẫn đừng nên xen vào sẽ tốt hơn.”

Những người này tuy lớn hơn bảo bối rất nhiều, nhưng gan lại bé xíu, căn bản là không dám lo chuyện bao đồng.
Nghe đến đây, sắc mặt bảo bối sa sầm lại nói: “Nhảm nhí, mẫu thân của ta nói giữa đường gặp chuyện bất bình thì phải rút đao tương trợ, nam tử hán đại trượng phu làm sao có thể tham sống sợ chết được, mấy người các người nếu như vẫn còn nhận ta làm lão đại thì cùng ta đi đến đó xem sao.”
Bảo bối vừa nói, nét mặt đã có chút tức giận, nhóm người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp với bảo bối, đồng ý đi vào rừng cùng với bảo bối xem chuyện gì đã xảy ra.
Sau đó nhóm người bước vào khu rừng, men theo hướng phát ra âm thanh, nhanh chóng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Nhìn thấy Âu Dương Bá Thiên vào lúc này đang đè một thiếu nữ xuống đất, ý phục của thiếu nữ đó xộc xệch, khóe miệng thì đầy máu, lúc này nàng ta đang bị Âu Dương Bá Thiên đánh ngất xỉu đi mất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bảo bối không khỏi giận tím mặt, gầm lên giận dữ với Âu Dương Bá Thiên: “Âu Dương Bá Thiên, ngươi là cái tên cầm thú.”
Bị bảo bối mắng như thế, Âu Dương Bá Thiên không khỏi giật mình nhanh chóng đứng dậy, sau khi nhìn thấy bảo bối, sắc mặt Âu Dương Bá Thiên càng sa sầm lại hơn.
“Tô Bảo Bảo, sao ngươi lại âm hồn bất tán đến như vậy, đi đâu cũng gặp phải ngươi.”
Mặc dù Âu Dương Bá Thiên này là thành viên của hoàng tộc Dạ Lan, nhưng từ nhỏ cậu ta đã mang đầy tính xấu, ở tuổi của cậu ta, thì cậu ta căn bản là không thể làm bất cứ chuyện nam nữ gì cả, chỉ là cậu ta khó chịu trong lòng vì ban nãy bị bảo bối giáo huấn ở Bích Ba viên, vì vậy mới muốn thông qua cách thức này để bộc phát cơn giận trong lòng của mình mà thôi.
Ai mà ngờ lại gặp phải bảo bối nữa, điều này càng làm dấy lên lửa giận trong lòng Âu Dương Bá Thiên, lúc này Âu Dương Bá Thiên nhìn bảo bối bằng ánh mắt tràn đầy sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống bảo bối vậy.
Những học trò ở phía sau bảo bối nhìn thấy bộ dạng của Âu Dương Bá Thiên như thế này, liền bị dọa cho sợ hãi co rút lại sau lưng bảo bối, ngay cả hít thở cũng không dám.
“Tô lão đại, hay là chúng ta đi trước đi.

Khi Âu Dương trở nên hung dữ rồi thì chuyện gì cậu ta cũng có thể làm ra đấy.”.


Bình Luận (0)
Comment