Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 252



"Ối ngươi thả ra, ngươi nhanh lên một chút thả ra.

"
Tô Tử Mạch nghe vậy nụ cười khóe miệng càng trở nên xán lạn, tên đại hán này vừa rồi lớn giọng như vậy cũng chỉ có tu vi linh sư, ở trước mặt Tô Tử Mạch căn bản cũng không đủ nhìn.

Tô Tử Mạch thậm chí cũng không hề sử dụng linh lực, chỉ nhờ vào lực lượng cơ thể cấp bậc linh vương đã đủ để chế phục hắn.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch cười lạnh một tiếng nói với đại hán kia: "Ngươi không phải vừa nói muốn cho ta biết lợi hại à, tại sao lại chỉ có chút khả năng này?"
Đại hán chỉ cảm thấy cổ tay càng ngày càng đau giống như sắp gãy lìa bất cứ lúc nào vậy, lúc này hắn lại cũng không phách lối như vừa rồi, nước mắt nước mũi giàn giụa nói với Tô Tử Mạch: "Ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta đi.

"
Thấy đại hán này cầu xin tha thứ Tô Tử Mạch mới hất tay một cái, đại hán lập tức như gỡ được gánh nặng, vừa xoa cổ tay vừa nhanh chóng chạy đi, đến cả nhìn cũng không dám nhìn Tô Tử Mạch thêm một cái.


Những người khác thấy cảnh tượng này cũng nhận ra Tô Tử Mạch không dễ chọc như vẻ bề ngoài, những người khác cũng không muốn tìm phiền toái rối rít nhường qua một bên.

Lúc này Tô Tử Mạch mới đi tới trước mặt người trẻ tuổi kia, cười nói với hắn: "Ngươi không sao chứ, ngươi vừa nói ngươi mắc phải bệnh nan y đúng không? Đúng lúc ta cũng có biết chút về y thuật, hay là để ta xem giúp ngươi một chút đi.

"
Vừa rồi Tô Tử Mạch cũng đã ra mặt thay người trẻ tuổi này, trong lòng suy nghĩ dứt khoát làm người tốt thì làm tới cùng, trực tiếp chữa khỏi bệnh cho người này, nếu không sau khi mình đi có lẽ tiểu tử này sẽ còn bị người khác bắt nạt.

Chẳng qua là làm Tô Tử Mạch không ngờ tới là, đối với lòng tốt muốn giúp đỡ của Tô Tử Mạch người trẻ tuổi này lại hất tay một cái nói: "Sao tên ăn mày nhà ngươi lại thích xen vào việc của người khác như vậy, đã nói ta mắc phải bệnh nan y, một tên ăn mày như ngươi có bản lĩnh này sao, mau tránh sang một bên đi.

"
Tô Tử Mạch nghe thấy lời này lập tức nổi giận, mình có lòng tốt muốn cứu tiểu tử này, người này chẳng những không biết ơn mình lại vẫn dám nói lời xúc phạm với mình, nhất định chính là chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt.

Nếu đổi lại là người tính khí không tốt đã sớm ra tay dạy dỗ người này, nhưng tính bướng bỉnh của Tô Tử Mạch cũng nổi lên.

Ngươi càng coi thường ta không để ta chữa cho ngươi, vậy ta càng muốn chữa khỏi cho ngươi, chờ chữa khỏi lại dạy dỗ hắn cũng không muộn.

Nghĩ tới đây Tô Tử Mạch cười lạnh một tiếng nói: "Dù thế nào, hôm nay nói gì thì nói ta cũng phải chữa khỏi cho ngươi mới được.

"
Nói xong đồng thời Tô Tử Mạch đưa tay nắm lấy cổ tay của người trẻ tuổi, người trẻ tuổi tránh né không kịp bị Tô Tử Mạch túm được cổ tay, mặc dù hắn liều mạng hất tay làm thế nào cũng không tránh thoát.

Cùng lúc bắt được cổ tay đối phương Tô Tử Mạch cũng cảm giác được mạch tượng của hắn, không khỏi đầy ngạc nhiên nói: "Ồ thật là kỳ lạ, tại sao có thể có mạch tượng quái dị như vậy nhỉ?"
Người tuổi trẻ thấy tránh không thoát đột nhiên móc ra một cây chủy thủ từ trên người đâm về phía Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy vậy né người một cái đã tránh thoát sự công kích của đối phương, đồng thời trở tay bắt được tay còn lại của hắn.

Hai cổ tay bị Tô Tử Mạch túm lấy cùng một lúc, người trẻ tuổi này nôn nóng đến độ không ngừng kêu to lên, Tô Tử Mạch lại mặt đầy đắc ý nói: "Ngươi kêu đi, dù ngươi có kêu rát cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu ngươi đâu.

"

Mặc dù những người xung quanh đó nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng đã thấy được sự lợi hại của Tô Tử Mạch đương nhiên không ai dám tới xen vào việc của người khác.

Lúc này tư thế của hai người trông cũng có vẻ rất mờ ám, giống như Tô Tử Mạch sẽ làm chuyện không đứng đắn nào đó với người trẻ tuổi này vậy, sau khi giãy giụa một khoảng thời gian có lẽ người trẻ tuổi kia mệt mỏi cũng ngừng giãy giụa, nhìn kỹ sắc mặt của hắn vẫn còn có chút hơi ửng đỏ.

Tô Tử Mạch thấy hắn an phận lại lúc này mới buông lỏng tay, đồng thời hỏi người trẻ tuổi kia: "Ngươi tên là gì, bệnh của ngươi quả thật có chút kỳ lạ nhưng cũng không phải là vô phương cứu chữa.

"
Nghe nói như vậy rốt cuộc người tuổi trẻ có chút nửa tin nửa ngờ nói: "Ngươi thật sự có thể chữa khỏi bệnh của ta sao, ta tên là Vu Viêm.

"
Thấy Tô Tử Mạch nói như vậy đám người trẻ tuổi này lại có phần bắt đầu tin tưởng Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy vậy trong lòng không khỏi âm thầm bật cười.

Vu Viêm này thật đúng là hèn mọn, vừa rồi nói chuyện nhẹ nhàng với hắn không chịu nghe, sau khi dạy dỗ hắn một trận ngược lại là đàng hoàng hơn nhiều.

Tô Tử Mạch lúc này cười nói: "Theo ta đoán bệnh của ngươi hẳn là sinh ra đã mắc phải, hơn nữa thể chất của ngươi cũng không giống người bình thường, ở bên trong cơ thể ngươi có một loại khí âm hàn, đây chính là nguyên do căn bệnh của ngươi.

"
Tô Tử Mạch vừa dứt lời Vu Viêm không khỏi đầy kích động nói: "Cô nương nói rất đúng, từ lúc nhỏ ta đã luôn cảm giác thân thể lạnh lẽo, cho dù là mùa hè nóng bức người khác đều để tay trần ta cũng phải mặc áo bông mới được, cha mẹ ta còn cố ý lấy một chữ ‘Viêm’ làm tên cho ta, chỉ tiếc càng lớn thì bệnh này của ta cũng càng trở nên nghiêm trọng.

"
Nói xong lời cuối cùng sắc mặt của Vu Viêm cũng trở nên ảm đạm không ít, Tô Tử Mạch gật đầu một cái nói: "Vậy được rồi, bệnh của ngươi ta có cách có thể chữa nhưng cũng không nắm chắc hoàn toàn, như vậy ngày mai ta để ngươi lên núi, sau đó đến Lăng Tiêu Các kia hỏi một chút trước, nếu bọn họ có thể cho ngươi một con đường sống vậy cũng không cần ta ra tay.

"
Tô Tử Mạch nhìn ra bệnh của Vu Viêm có chút phức tạp, nếu nàng xuất thủ cũng chỉ có một nửa cơ hội thành công, nếu Vu Viêm vốn dĩ chính là muốn tìm sự giúp đỡ của người của Lăng Tiêu Các, ngược lại không như tác thành hắn tốt lắm.

Nhưng Vu Viêm nghe nói như vậy lại lắc đầu nói: "Cô nương không cần phiền toái như vậy, nếu cô nương ngươi có thể chữa bệnh cho ta, vậy thì cần gì phải đến Lăng Tiêu Các kia lãng phí thời gian chứ, cô nương ngươi trực tiếp giúp ta là được.

"

Nhìn vẻ mặt Vu Viêm đầy vội vàng Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày một cái, vừa rồi tiểu tử này còn cầu ông nội cáo nãi nãi muốn lên Lăng Tiêu Các, sao chỉ trong chốc lát đã lập tức thay đổi ý định, chuyện này cũng quá khác thường.

Nghĩ tới đây Tô Tử Mạch đầy kiên quyết nói: "Không được, đây chính là việc liên quan đến đại sự sinh tử của ngươi, tuy rằng tính nết ngươi không ưa chút nào nhưng ta cũng không thể lấy tính mạng của ngươi ra làm trò đùa, vẫn là tìm Lăng Tiêu Các trước thì tốt hơn.

"
Vu Viêm thấy Tô Tử Mạch kiên trì như vậy, không nhịn được tiến tới thì thầm vào tai Tô Tử Mạch: "Cô nương, không giấu gì ngươi, ta chính là người của Lăng Tiêu Các.

"
Tô Tử Mạch nghe lời này sắc mặt không khỏi đại biến, Vu Viêm này lại là người Lăng Tiêu Các, vậy vừa rồi hắn làm chuyện chẳng phải cũng là cố ý diễn sao.

Vu Viêm nhìn ra nét mặt của Tô Tử Mạch thay đổi, bèn vội vàng giải thích: "Ta ở trên núi rảnh rỗi nhàm chán cố ý xuống trêu chọc những người này một chút.

Ngươi tới nơi này chắc là cũng muốn lên Lăng Tiêu Các hỏi thăm tin tức nhỉ, vậy nếu ngươi có thể giúp ta chữa bệnh, ngươi muốn hỏi thăm tin tức gì ta đều có thể nói cho ngươi thì sao?"
Tô Tử Mạch nghe vậy lộ ra vẻ trầm tư, như thể đang suy nghĩ có nên đồng ý với điều kiện này của Vu Viêm hay không.

Dưới ánh mắt mong đợi của Vu Viêm, qua một hồi lâu cuối cùng Tô Tử Mạch gật đầu nói: "Được rồi, nể tình ngươi thẳng thắn như vậy ta đồng ý với ngươi, nhưng nơi này hình như không quá thuận tiện để chữa bệnh cho ngươi thì phải.

"
Thấy Tô Tử Mạch đồng ý Vu Viêm không khỏi vui vẻ nói: "Việc này không thành vấn đề, cô nương ngươi chờ một chút, ta dẫn ngươi lên núi ngay đây.

".


Bình Luận (0)
Comment