Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 73


" Đi chết đi ! "
Trần Minh Quân và Triệu Hạo cả hai không hẹn mà cùng gầm lên, kiếm ( đao ) trong tay chém thẳng về phía đối phương.

Hai cái vòi rồng cao chạm trời xanh trong chốc lát va chạm vào nhau.

Thủy, hỏa gặp gỡ khiến cho cả vùng không gian trong chớp mắt bị sương mù bao phủ.
Chẳng bên nào chịu thua kém bên nào, lấy chỗ đứng của hai người làm trung tâm sóng xung kích tản mát ra bốn phương tám hướng khiến cho khu vực xung quanh bị san thành bình địa, chỉ còn lại từng bức tường thành sáng lên lít nha lít nhít trận văn.
Cảnh tượng này lập tức thu hút mọi ánh mắt bên trong tòa thành cổ, khiến cho những kẻ ngày thường được ca tụng là thiên tài cũng phải tự hỏi Siêu Phàm Cảnh có thể bộc phát ra sức mạnh bậc này sao ?
Trần Minh Quân trong lòng kinh hãi không thôi, nếu như đổi lại thành người khác cùng cảnh giới chỉ e gặp phải một chiêu này của Triệu Hạo lập tức giơ hai tay chờ chết.

May mắn mình đã chuẩn bị đầy đủ lại thêm trải qua chín trăm chín mươi chín lần đập đi xây lại khiến cho kinh mạch được mở rộng, tốc độ vận chuyển linh khí trong cơ thể cùng hấp thu thiên địa linh khí viễn siêu thường nhân mới có thể chống đỡ được đại chiêu này.
Con cưng của khí vận quả thật không phải dạng vừa !
Kinh ngạc không chỉ riêng hắn, Triệu Hạo cũng trấn động trong lòng.

Mặc dù hắn biết một thân phận khác của Trần Minh Quân là Xuyên Không Giả cho nên thủ đoạn có rất nhiều.

Thế nhưng hắn nào nghĩ tới đối phương có thể đánh ra một chiêu uy lực sánh ngang với đại chiêu uy lực lớn nhất mình đang có.
Xuyên Không Giả thực sự khó đối phó !
Đồng dạng kinh hãi còn có Ngọc Long, hắn nghìn tính vạn nghĩ cũng thực sự nghĩ không ra Trần Minh Quân còn đủ linh lực bạo phát ra một chiêu này.

Phải biết, trong suốt quá trình chiến đấu Trần Minh Quân triệu hồi ra hai con linh thú tiêu hao không ít linh lực, lại thêm điều khiển Huyền Vũ xuất ra đại chiêu Thời Gian Đóng Băng, lượng linh khí tiêu hao cho chiêu này càng không cần phải nói.
Bây giờ lại vẫn có thể đánh ra đại chiêu Băng Phong Thiên Địa, quả thực là kỳ tích !
Aizzz....!lão phu đã đánh giá quá thấp xuyên không giả rồi.
Hai người đọ sức hồi lâu vẫn bất phân thắng bại, xung quanh cuồng phong gào thét, bụi bay tứ tán, sương mù cũng ngày càng dày đặc.
Trần Minh Quân tự nhủ cứ thế này mãi cũng không được, mặc dù kinh mạch tự thân hắn to hơn gấp mấy trăm lần người bình thường nhưng vừa duy trì hai con linh thú lại vừa truyền linh lực cho đại chiêu có chút cung không đủ cầu.

Khoan ! Hai con linh thú ?
Tại sao bây giờ ta mới nghĩ ra ?
Thế là hắn thu hồi lại Huyền Vũ để khiến cho sự chênh lệch giữa cung và cầu của linh khí trở nên cân bằng sau đó điều khiển Thanh Long vòng ra phía sau công kích Triệu Hạo.
Kế hoạch này nếu như không có Ngọc Long có lẽ sẽ còn thành công, đáng tiếc hắn tại cho nên chỉ thấy một bức tường do hỏa diễm màu xanh lam được dựng lên ngăn chặn lại Thanh Long.
" Sư phụ xuất thủ ! " Triệu Hạo thấy vậy mừng rỡ không thôi, thế nhưng khi nhớ đến quy tắc của Thiên Mệnh Chiến hắn lập tức lo lắng: " Thế nhưng ngài xuất thủ thì thắng cũng không được tính a ! "
Ngọc Long thở dài nói: " Ta chỉ xuất thủ giúp ngươi chạy trốn, cũng không đánh hắn.

Trận chiến này ngươi cùng với hắn coi như chưa phân ra thắng và bại, không tính phạm luật.

"
— QUẢNG CÁO —
" Nhưng....!" Triệu Hạo đang muốn nói cái gì lại bị Ngọc Long cắt ngang: " Đồ nhi, lưu được núi xanh không lo thiếu củi đốt! "
Triệu Hạo không phải người ngu tự nhiên hiểu rõ đạo lý này, đồng thời hắn cũng hiểu được hàm ý bên trong quyết định của sư phụ mình.

Mặc dù hắn một vạn cái không cam lòng thế nhưng chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Trận chiến này từ đầu đến cuối hắn luôn một mực bị Trần Minh Quân áp chế thế nhưng chỉ cần hắn còn giữ được tư cách tham gia cuộc chiến tranh đoạt thiên mệnh, ngày sau gặp lại ai áp chế ai còn chưa biết.
Ngọc Long làm người sống vô số năm tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ của đồ đệ mình, hắn âm thầm gật đầu xem ra trẻ nhỏ dễ dạy.

Thế là hắn bắt đầu truyền một tia dị hỏa dung nhập vào trong Liệt Họa Thông Thiên đem toàn bộ ngọn lửa màu đỏ biến thành màu xanh lam.
Biến cố xảy ra bất ngờ khiến Trần Minh Quân không kịp trở tay, dị hỏa không phải thứ mà phổ thông thủy, băng hệ nguyên tố có thể đối chọi được.

Hắn bị bay mấy chục mét, công pháp phản phệ khiến cho hắn nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch.
Không thể không nói trình độ khống chế lực lượng của Ngọc Long quá tinh chuẩn, một chiêu vừa rồi tuy đem Băng Phong Thiên Địa đánh nát nhưng lại như cũ chỉ khiến cho Trần Minh Quân gặp phải nội thương còn như căn cơ, tính mạng không bị ảnh hưởng chút nào cả.
Vòi rồng do hỏa diễm tạo thành cũng dần tan rã trong không khí, chỉ còn lại nhiệt độ nóng bỏng chưa tan chứng minh rằng nó đã từng tồn tại.


Triệu Hạo liếc mắt nhìn Trần Minh Quân sau đó xoay người bỏ chạy, trong lòng âm thầm thề nếu như còn có lần sau gặp lại nhất định phải đem đối phương băm thành trăm mảnh cho hả cơn giận ngày hôm nay.
" Muốn đi ? "
Trần Minh Quân cười lạnh, mặc kệ trong người còn nội thương lập tức triệu hồi ra Thanh Long cùng Huyền Vũ.

Huyền Vũ vừa ra đã lập tức phóng xuất đại chiêu Thời Gian Đông Kết khiến cho động tác của Triệu Hạo trong nháy mắt bị đình trệ lại.
Ngọc Long hừ lạnh: " Điêu trùng tiểu kỹ ! "
Chỉ thấy cả thân hình Triệu Hạo trong chớp mắt bị một ngọn lửa xanh lam bao phủ, động tác tốc độ trở lại như cũ.
" Ngang ! "
Thanh Long gầm lên một tiếng, ẩn chưa trong thiên địa phong thuộc tính linh khí cấp tấp hội tụ lại với nhau tạo thành hàng vạn thanh đao sắc nhọn từ bốn phương tám hướng lao về phía Triệu Hạo.
Phong Bạo Như Đao !
Nhìn xem vô số lưỡi đạo do phong thuộc tính hình thành lao về phía mình, Triệu Hạo cắn răng nói: " Nhìn xem có vẻ như hắn không muốn buông tha cho ta ! "
" Sư phụ, chi bằng ngài đem hắn chém giết.

Trong thiên hạ này còn nhiều con cưng của khí vận, xuyên không giả bớt đi một mình hắn có lẽ cũng chẳng sao.

"
Ngọc Long dùng linh hồn thể xuất hiện, hất tay một cái tạo lên bốn bức tường lửa ngăn cản phong đao chậm rãi nói: " Bí cảnh nào không biết bị người nào hạ cấm chế khiến cho ngay cả ta cũng không cách nào sử dụng được lực lượng vượt qua Đạo Tàng Cảnh.

"
Triệu Hạo nghe vậy thì ngạc nhiên, ngay cả cường đại như sư phụ cũng bị cấm chế này trói buộc không cách nào bộ lộ toàn bộ tu vi ? Người bố trí ra cấm chế này rốt cuộc cường đại đến bực nào ? Không lẽ chính là người tạo ra bí cảnh này ?
Hắn nào biết được ở nơi trung tâm thành cổ cũng đang có một người tức giận lật bàn, ánh mắt hận hận nhìn xem bầu trời trong lòng chửi bậy.
— QUẢNG CÁO —
Cơm mẹ nấu ! Thật sự khinh người quá đáng !
..........

Bất quá, sư phụ dù cho không thể dùng toàn lực nhưng lấy Đạo Tàng Cảnh tu vi cũng đủ để nghiền ép thằng khốn Trần Minh Quân nha.
Hắn hớn hở nói: " Sư phụ, xin ngài thay đồ nhi rửa mối nhục hôm nay.

"
Ngọc Long không lập tức đồng ý hay từ chối thỉnh cầu của Triệu Hạo, suy nghĩ hồi lâu hắn mới khe khẽ thở dài đồng ý: " Thôi được, lần này coi như do tiểu tử kia nhất định phải tìm đường chết thế nhưng tuyệt đối không có lần sau.

"
Triệu Hạo cười rạng rỡ đáp " Vâng ", trong lòng thì sung sướng, ánh mắt lần nữa liếc nhìn Trần Minh Quân khóe miệng nhếch lên tạo thành tiểu nhân đắc ý nụ cười.
Nhưng hắn làm sao có thể biết Trần Minh Quân lúc này cũng đang cười lạnh, bởi vì viện binh của hắn sắp tới rồi !
Mỗi người ôm trong người một tâm tư khác nhau, Triệu Hạo đi trước một bước.

Chỉ thấy hắn mái tóc dài bỗng nhiên biến hóa thành nửa bạc nửa đen, cả người khí chất cũng trong chớp mắt biến đổi thành một loại cổ lão mà tang thương.

Tổng thể nhìn lại khiến cho người khác có loại cảm giác hắn đã già đi mấy chục tuổi, thứ duy nhất không thay đổi chỉ có khuôn mặt thiếu niên thôi.
Khí tức của hắn cũng trong nháy mắt này bắt đầu tăng vọt, Siêu Phàm Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ, Đỉnh phong......cho đến đạt đến Đạo Tàng cảnh mới rốt cuộc dừng lại.
Trần Minh Quân cảm nhận được cỗ khí tức này, sắc mặt cũng dần trở lên ngưng trọng.

Quả nhiên ngay từ đầu hắn đã đoán đúng !
Ngay từ lần đầu tiên đọc qua tin tức liên quan đến Triệu Hạo hắn đã có dự cảm về một kiểu nhân vật chính thiết lập quen thuộc.

Đầu tiên là thiên tài đỉnh cấp, sau đó tu vi tự nhiên biến mất......
Chậc chậc, nếu như đoán không ra uổng công hắn lăn lộn gần chục năm trong mấy trang web tiểu thuyết mạng !
Xem ra lần này sự chuẩn bị của mình không đủ vẹn toàn rồi !
Bất quá, cũng chưa chắc nha !
Trần Minh Quân cười cười, xác thực lần này hắn có chút não tàn, lao thẳng vào kẻ địch mà chuẩn bị chưa đủ chu đáo.

Nhưng làm người ai lại không có lần đầu tiên phạm phải sai lầm.

Vấp ngã nhiều sẽ giúp con người ta khôn ra.

" May mắn có Ngọc Anh ~ "
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện, không phải Lê Ngọc Anh thì là ai !
— QUẢNG CÁO —
" Thật sự coi bổn công chúa thành bảo mẫu rồi ? " Lê Ngọc Anh vừa xuất hiện, liếc cũng không thèm liếc Triệu Hạo một cái, trợ trắng mắt lườm Trần Minh Quân.
Triệu Hạo ? Một kẻ thảm hại mà thôi ! Không đáng giá nàng nhìn nhiều dù chỉ một ánh mắt.
Đánh cùng cấp thua nên gọi phụ huynh ra chùi đít ?
Bình sinh nàng khinh thường nhất cũng là loại người này !
Trần Minh Quân cười hì hì nói: " Không có cách, ai bảo hắn buff tu vi ghê quá ta đánh không lại.

"
Kể từ khi dị hỏa xuất hiện, Trần Minh Quân đã nhận ra sự thiếu xót trong kế hoạch của mình cho nên nhân lúc Triệu Hạo cùng Ngọc Long bị đòn tấn công của hai con linh thú thu hút hắn đã gửi đi truyền tin phù cầu cứu Lê Ngọc Anh.
Để Triệu Hạo bỏ chạy ? Tự mình bỏ chạy ?
Xin lỗi, trong kế hoạch của hắn không có hai tình huống này !
" Hai người các ngươi bán cơm chó đủ a ? " Ngọc Long trong thân xác Triệu Hạo lạnh nhạt nói.
Lê Ngọc Anh đến gần hắn đã sớm cảm nhận được nhưng thì sao chứ ? Trong mắt hắn cho dù Trần Minh Quân hay Lê Ngọc Anh cũng chỉ là hậu bối thôi, hắn chinh chiến thiên hạ cả hai đứa còn chưa đẻ.

Chẳng lẽ hắn còn sợ hai đứa oắt con ?
Lê Ngọc Anh một gương mặt đẹp cũng dần dần nghiêm túc, nàng vừa đột phá Đạo Tàng Cảnh không lâu cho nên chưa từng thử đọ sức với Đạo Tàng Cảnh võ giả khác.

Bây giờ gặp được một lão quái vật, cho dù ngày thường nàng luôn tự tin nhưng lúc này cũng có chút không nắm chắc.
Trần Minh Quân cũng hiếm khi nghiêm túc, lời ít ý nhiều: " Ta và ngươi liên thủ.

"
Lê Ngọc Anh trầm mặc, nếu như là dĩ vãn chỉ sợ nghe câu này nàng sẽ khịt mũi coi thường thế nhưng sau khi chứng kiến những gì Trần Minh Quân bộc lộ ra nàng đã thực sự thay đổi cái nhìn về nam nhân này.
Môi đỏ khẽ mở thốt ra một chữ: " Tốt ! "
Ngọc Long vận chuyển linh lực, hai bàn tay bị hai đám dị hỏa màu xanh bao phủ nhếch miệng nói: " Nếu đã chuẩn bị xong vậy thì bắt đầu đi.

".

Bình Luận (0)
Comment