Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ

Chương 24


Vân Giai Ý vội kéo Tề Mộng Nhiên lại, kín đáo lắc đầu: “Nhiên tỷ tỷ, tỷ tỷ ta là Chính phi của phủ Bát Hoàng tử, đương nhiên tỷ chưa gặp bao giờ.

Nói ra thì mối hôn nhân tốt đẹp này cũng là do tỷ tỷ ta cầu xin Thái hậu nương nương ban hôn, Thái hậu nương nương quý tỷ tỷ của ta nhất đó!”
Vẻ mặt Tề Mộng Nhiên và những người khác đều trở nên hơi lạ.

Chuyện đích nữ phủ Tướng quân nằng nặc đòi gả cho Bát Hoàng tử từ lâu đã trở thành chuyện cười nổi tiếng trong các hang cùng ngõ hẻm, chứ đừng nói đến những thủ đoạn vô lại trước đây của Vân Hiểu Tinh, lại càng là chủ đề bàn tán của mọi người những lúc trà dư tửu hậu.

Không phải họ chưa từng gặp Vân Hiểu Tinh, ai cũng biết Vân Hiểu Tinh là một người cực xấu, không ngờ chỉ trong một đêm đã thay đổi, còn trở nên xinh đẹp thế này!.

truyen bac chien
Vân Hiểu Tinh hơi nhướng mày.

Hmm, có mùi giả trên đây.

Quan hệ của nguyên chủ và hai mẹ con nhà này không tốt, nàng cứ tưởng vì thân phận của hai người ngượng ngập, bây giờ gặp Vân Giai Ý, cuối cùng nàng cũng hiểu.

Nguyên chủ là người thẳng thắn bá đạo, sao có thể chung sống hòa thuận được với đóa hoa sen trắng Vân Giai Ý giấu kim trong bông xỉa xói này được!
Vân Giai Ý lại quan tâm hỏi: "Tỷ tỷ, chẳng phải mấy ngày trước là ngày tỷ lại mặt ư? Người nhà chờ tỷ cả ngày cũng không thấy tỷ về, là do tỷ không khỏe ạ? Muội muội nhớ tỷ lắm

đó."
Biểu cảm trên mặt mọi người lại thêm khó đoán hơn.

Con gái xuất giá về lại mặt là chuyện quan trọng thế nào, cũng thể hiện sự coi trọng của nhà trai với nhà gái.

Ngày như vậy mà Bát Hoàng tử không chịu về cùng Vân Hiểu Tinh đủ để cho thấy Bát Hoàng tử không coi trọng nàng.

Dưa hải xanh không ngọt, hôn nhân cưỡng cầu đương nhiên cũng không thuận buồm xuôi gió!
Vân Hiểu Tinh hơi híp mắt.

Một nụ cười thoáng qua trong mắt Vân Giai Ý, nàng ta yên lặng chờ đợi.

Tính tình Vân Hiểu Tinh độc đoán thô lỗ, không chịu được nhất là phép khích tướng, nàng chỉ cần gào thét lên là chắc chắn sẽ mất mặt
Dù vẻ ngoài có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là người không có văn hóa!
Vân Hiểu Tinh nhìn Văn Giai Ý rồi chợt nở nụ cười: “Vậy sao muội muội không tới?”
Nụ cười trên mặt Vân Giai Ý cứng đờ.

Vân Hiểu Tinh nói tiếp: “Hôm đó ta không được khỏe, cha cũng không yên tâm mà tới thăm ta, ta không về nhà được, trong lòng lại luôn nhớ nhà, mong có một tỷ muội ân cần đến trò chuyện với ta, sao muội không tới? Ta chỉ có một muội muội ruột là muội thôi.


Nụ cười trên mặt Vân Giai Ý không giữ được nữa, sao như biến thành một người khác vậy, cũng học được cách đâm bị thóc chọc bị gạo rồi à?
Nàng ta không cười nữa, hai mắt rưng rưng đẫm lệ, trông vô cùng đáng thương: “Tỷ tỷ đang trách muội ư? Đó là phủ Bát Hoàng tử, đâu phải nơi muội muốn vào là vào được, cho dù muội nhớ tỷ thì cũng phải tuân theo quy tắc chứ.”
Dù sao Vân Giai Ý cũng đã “dịu dàng, thuần khiết, tốt bụng” hơn mười năm, ánh mắt mọi người nhìn Vân Hiểu Tinh lập tức trở nên mất thiện cảm.

Tề Mộng Nhiên không nhịn được nói: “Hoàng phi nương nương, tính tình Giai Ý khiêm tốn, lại là người tốt bụng, không lúc nào không nhớ nhung người tỷ tỷ là ngươi, thế mà người không chỉ không bảo vệ muội ấy mà còn săm soi để bắt nạt muội ấy, còn tưởng mình là Hoàng phi là có thể muốn làm gì thì làm thật à? Ngươi như vậy có còn xứng làm tỷ tỷ không?”
Bên cạnh cũng có người ghen tỵ với vẻ đẹp của Vân Hiểu Tinh nên nói kháy: “Chứ sao nữa, biết rõ Bát Hoàng tử không thích mình nhưng vẫn cậy thế của Thái hậu nương nương để gả vào phủ Bát Hoàng tử.

Kiêu căng hống hách như vậy còn chuyện gì mà không dám làm?"
Mọi người nhao nhao hùa theo, đáy mắt Vân Giai Ý thoáng qua ý cười, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đáng thương, nàng ta kéo tay Tề Mộng Nhiên, nói với vẻ buồn bã: “Nhiên tỷ tỷ, tỷ tỷ ta ở phủ Hoàng tử...!Chỉ là trong lòng tỷ ấy không vui nên mới nói lỡ lời thôi, tỷ đừng trách tỷ ấy"
Tề Mộng Nhiên chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Muội mềm lòng quá đấy, nếu muội cứng rắn hơn một chút thì cũng không đến nỗi bị nàng ta bắt nạt như thế này!”
Nước mắt Vân Giai Ý rưng rưng, dáng vẻ rất tủi thân: “Nhưng dù sao tỷ ấy cũng là tỷ tỷ của ta mà
“Ngươi đã biết ta là tỷ tỷ của ngươi mà vẫn muốn dồn ta vào chỗ chết à?” Vân Hiểu Tinh xem kịch hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi nói ra.

“Tỷ tỷ, muội không hề!”
Vân Hiểu Tinh khế khịt mũi, đáy mắt hơi lạnh lùng, mang theo chút sóng gió: “Vân Giai Ý, ngươi có biết danh tiết của nữ nhân quan trọng cỡ nào không? Ở trước mặt mọi người
Ở mà ngươi lại vu khống để người người phỉ nhổ ta, rốt cuộc là có ý gì?”

Vân Giai Ý giật thót, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy? Muội không biết tỷ đang nói gì.”
Vân Hiểu Tinh lười để ý tới nàng ta, nhìn sang Tề Mộng Nhiên: “Là Vân Giai Ý nói cho ngươi biết ta bắt nạt nàng ta?”
Tề Mộng Nhiên vô thức nhìn Văn Giai Ý, mạnh miệng nói: “Làm sao? Ngươi dám làm còn không cho người khác nói à?”
“Nếu nàng ta thật sự là tỷ muội tình thâm với ta, cho dù có chịu tủi thân đến mấy cũng sẽ giấu trong lòng, không bao giờ nói với người ngoài một chữ.

Đằng này nàng ta không chút e ngại hủy hoại danh tiết của ta trước mặt người khác, vạch trần vết sẹo của ta, đây là điều một người muội muội tốt nên làm à?”
Vân Hiểu Tinh khẽ cười, ánh mắt hơi lạnh, mang theo vẻ châm chọc và lạnh lùng: “Muội muội tốt như thế, ta thật sự không nhận nổi!”
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Vân Giai Ý cũng trở nên kỳ lạ, có nữ tử ngày thường đã ghen tỵ với Vân Giai Ý, lúc này lập tức che môi cười trộm xỉa xói: “May mà em kế nhà ta ngoan hiền, không tùy tiện vu khống người khác.

Ánh mắt mọi người càng kỳ lạ hơn.

Kinh Thành cũng chỉ lớn nhiêu đó, cùng là quý nữ trong Kinh Thành, ai cũng biết chút chuyện nhà nhau.

Tuy bây giờ Vân Giai Ý là con vợ cả, nhưng mọi người đều biết mẹ ruột Vân Giai Ý ban đầu chỉ là tiểu thiếp của Vân phủ, sau này phu nhân Đại Tướng quân xảy ra chuyện, gia đình không ai lo liệu nên Đại Tướng quân mới nâng bà ta lên làm chính thế, từ lễ pháp Vân Giai Ý đúng là con vợ cả, nhưng nếu xét về xuất thân thì không được cao quý bằng Vân Hiểu Tinh hàng thật giả thật ban đầu.

Sao Vân Giai Ý có thể ngờ có người nói huỵch toẹt mọi chuyện ra vào lúc này, cơ thể nàng ta hơi run lên, nàng ta hít vào một hơi, tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cơn đau nhói khiến người nàng ta chợt run lên, mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.

“Tỷ tỷ, muội thật sự không cố ý, khi đó muội thật sự chỉ nhất thời nóng nảy, không suy nghĩ thấu đáo mới làm hỏng danh tiếng của tỷ, là muội không đúng, mong tỷ tỷ trách phạt, ban đầu muội thật sự chỉ là...!
Vân Hiểu Tinh khế khịt mũi, xoay người rời đi.

Vân Giai Ý nhìn bóng lưng Vân Hiểu Tinh với vẻ không thể tin nổi, mấy lời soạn sẵn mãi mới nghĩ ra bị mắc kẹt trong cổ họng.


Nghe thấy tiếng cười giễu khe khế phía sau, mẫu nóng dồn lên, nàng ta buột miệng, giọng nói trở nên the thé: “Vân Hiểu Tinh!”
Vân Hiểu Tinh dừng bước, hơi quay mặt lại, ánh nắng chói chang chiếu vào mặt nàng như phủ thêm một lớp vàng, khiến nàng trông cao ngạo không thể chạm tới.

“Đều là lão làng cả, còn chơi cái gì! Vân Giai Ý, ngươi giả vờ bao nhiêu năm, ngươi không mệt, nhưng ta lại thấy mệt thay ngươi đấy.

Vân Giai Ý loạng choạng suýt ngã xuống đất, tiếng cười nhạo không che giấu xung quanh khiến nàng ta xấu hổ muốn chết, chỉ muốn ngất luôn đi!
Nhưng nàng ta không thể ngất, bây giờ mà ngất đi, nàng ta sẽ thật sự thành trò cười của mọi người!
Vân Hiểu Tinh cũng rất ngạc nhiên vì Vân Giai Ý kiên cường hơn nàng nghĩ, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến nàng, nàng nhún vai, sải bước ra khỏi cửa hàng son phấn.

Vừa mới ra khỏi cửa hàng, lòng nàng chợt cảnh giác, nàng ngước mắt nhìn lên.

Có ai đang nhìn nàng?
Nhưng xung quanh người qua kẻ lại, nhất thời cũng chẳng tìm ra được ánh mắt đó từ đâu, nàng hơi híp mắt, dứt khoát bỏ lại phía sau.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, dù xảy ra chuyện gì nàng cũng đón nhận.

Nàng đi rất xa, cửa sổ phòng riêng tầng hai khách điểm đối diện chợt mở ra, một nam nhân cao lớn đứng trước cửa sổ, tao nhã hiên ngang, tuấn tú vô cùng.

Hắn ta đưa mắt nhìn theo bóng lưng đi xa của Vân Hiểu Tinh, trầm tư suy nghĩ..

Bình Luận (0)
Comment