Có điều, lúc đấy hắn không để ý những chuyện đấy chút nào. Khi hắn biết nàng phản bội hắn. Khi hắn biết nàng sẵn sàng ra tay sát hại hắn để thành toàn cho gã đàn ông nàng thích. Nội tâm hắn vô cùng cay đắng, vì... hắn không lường trước được chuyện này, cuối cùng vậy mà rơi đài một cách vô duyên.
Gã đó chính là Cái Vô Triệt, chủ của công ty đối thủ cạnh tranh một mất một còn với công ty Mạc Vỹ. Gần đây công ty Mạc Vỹ chiếm thế thượng phong trên thương trường. Đồng thời còn lợi dụng truyền thông, một bên khác tìm được những tư liệu làm ăn bẩn của công ty Cái Vô Triệt sau đó công bố. Khiến công ty của hắn không ngóc đầu lên nổi.
Công ty Cái Vô Triệt sắp lụi bại, Mạc Vỹ những tưởng thắng lợi đã nắm chắc trong tay, chuẩn bị mở đại tiếc cùng toàn nhân viên ăn mừng một phen, không ngờ Cái Vô Triệt lại chó cùng cắn loạn.
Vào thời khắc cuối cùng Cái Vô Triệt xúi dục, ép buộc Diệp Hiên chuốc thuốc hắn, sau đó nhân lúc tác dụng thuốc phát huy khiến hắn không thể đứng vững, liền đẩy hắn rớt khỏi sân thượng cách mặt đất sáu, bảy mét.
Mặt ngầm, Diệp Hiên là tình nhân bí mật của Cái Vô Triệt. Điều này Mạc Vỹ biết.
Đúng vậy, hắn biết vô cùng rõ ràng. Hai kẻ này tuy che dấu ngoại nhân rất kỹ, nhưng ở trong công ty Cái Vô Triệt, Mạc Vỹ cài cắm vô số gián điệp, nên không thể qua được mắt hắn.
Vào thời điểm Diệp Hiên tiếp cận hắn, hắn đã vô cùng ngạc nhiên. Song liền tương kế tựu kế, giả vờ đã rơi vào lưới tình ái của nàng. Đằng sau hắn âm thầm điều tra, từ nhiều manh mối lẻ tẻ góp nhặt được, liền biết Cái Vô Triệt định dùng mỹ nhân kế thâm nhập công ty hắn.
Mạc Vỹ lúc đấy vô cùng vui vẻ. Ngươi dùng mỹ nhân kế lại dùng chính người yêu mình. Ta đây cũng không khách khí, đành miễn cưỡng nhận vậy.
Từ đấy hắn và Diệp Hiên trở thành một cặp tình nhân. Tại các cuộc hội các doanh nhân tụ hợp, Cái Vô Triệt nhìn Diệp Hiên đi bên cạnh nắm tay hắn, tức giận đến nỗi đỉnh đầu muốn bốc khói, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, mặt ngoài cứ phải bày ra vẻ tươi cười.
Đến thời điểm Mạc Vỹ ép cho công ty Cái Vô Triệt muốn phá sản, trong bóng tối hắn luôn quan sát Diệp Hiên, đề phòng nàng làm ra hành động gì phá hoại công ty. Không ngờ nàng lại nghe theo Cái Vô Triệt, làm ra hành động ngu ngốc nhất: giết hắn.
Mạc Vỹ không còn gì để nói. Hắn là nhân vật có địa vị, Diệp Hiên giết hắn sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với toàn cục. Hắn biết Cái Vô Triệt có người nhà giao hảo với một số cảnh sát, bất quá đấy chỉ là những nhân vật nhỏ bé, không thể gánh được chuyện này.
Đồng thời hắn cũng thầm thở dài, chính mình vậy mà không đề phòng đối phương cùng đường cắn loạn.
Thời điểm Diệp Hiên đặt tay lên ngực hắn, trước khi đẩy hắn rơi khỏi tầng thượng, nàng hỏi, giọng run run:
- Em biết em đã sai. Rất xin lỗi. Anh còn muốn nói gì không?
Mạc Vỹ cười nhẹ nhàng, bộ dáng gió thoảng mây bay, bàng quang với cái chết trước mặt:
- Em nên chuẩn bị hành lý để đi theo anh.
Mạc Vỹ không quan tâm lời hắn nói, cho là hắn giận dữ, trước khi chết vô năng nói ra. Vẻ mặt nàng loé lên nét u sầu man mác, cảm thấy vô cùng có lỗi, nhẹ giọng nói:
- Kiếp sau em sẽ làm nô tì để đền bù cho anh. Tạm biệt.
Nói xong, nàng hơi do dự một chút, sau đó dứt khoát đẩy hắn xuống. Việc nàng làm như mũi tên đã lên dây. Nàng không thể dừng lại. Cũng không được phép hối hận.
Mạc Vỹ cười thầm, nàng còn cho là ta yêu nàng, không biết nàng cố ý tiếp cận?
Rơi xuống đất, một cảm giác đau đớn đến tê dại cõi lòng truyền tới. Trước khi mất đi ý thức, hắn nghe được xa xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Khoé môi không nhịn được nhếch lên cười nhẹ.
Dù hắn đã sắp xếp hậu thủ cẩn thận. Nhưng chung quy vẫn thất bại, mất mạng.
Kiếp sau không nên quá chủ quan!
Lúc này đây tâm trí Mạc Vỹ từ trong cõi u minh tỉnh táo lại. Hắn mở mắt, chỉ thấy trước mắt một màn tối đen.
Ta đây đang ở địa ngục sao? Sao xung quanh tối tăm như vậy.
Nhưng Mạc Vỹ lập tức phát giác ra có điều gì đó không đúng lắm. Cơ thể hắn đang ở trạng thái nằm. Đồng thời không khí xung quanh có chút ngột ngạt, ngưng kết. Mùi vị trong không khí còn có hương gỗ thoang thoảng.
Đúng lúc này, một luồng ký ức như triều hải lũ lượt tuôn ra trong đầu hắn, nhất thời khiến Mạc Vỹ vô cùng khiếp sợ.
Hắn là Nạp Lan Trấn Thiên. Là nhi tử của Nạp Lan Viễn Xan, thiếu chủ của tộc trưởng Nạp Lan gia tộc.
Gia tộc hắn có một cái sản nghiệp kinh doanh thuốc chữa thương. Nguyên liệu chế thuốc ở trấn Thanh Sơn lại không có. Bình thường cần phải cử người đi xa để mua nguyên liệu điều chế. Thông thường phải đi ngang qua lãnh địa của nhiều đại yêu.
Cách đây không lâu, phụ thân hắn, Nạp Lan Viễn Xan nhận được tin tức, đội chuyển hàng bị yêu quái chặn đường, thực lực bọn chúng mạnh mẽ, cần gấp rút tiếp viện, nếu không sẽ không xong.
Nạp Lan Viễn Xan có chút nghi ngờ. Thông thường gia tộc bọn hắn cũng đã thương thảo, nhường cho những yêu quái ấy một chút ích lợi. Bọn chúng cũng thành thật ngoan ngoãn, lâu nay không có hành động phá phách quấy rối gì. Sao hôm nay đột nhiên chặn đường thương đội cướp phá?
Có điều dù là nghi ngờ. Nạp Lan Viễn Xan vẫn lập tức lên đường. Nhóm vật liệu chế thuốc này rất quan trọng và quý hiếm, giá rất cao. Đồng thời, theo như báo cáo, thực lực những yêu quái này không thể xem thường, chỉ có thể đích thân tộc trưởng tu vi cao như hắn tiến đến ổn định thế cục.
Đồng thời, hắn cũng mang nhi tử hắn, Nạp Lan Trấn Thiên đi cùng để ma luyện một phen.
Đến nơi mới thấy, nào có yêu quái gì. Chỉ là nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão lập ra bẫy rập vây giết Nạp Lan Viễn Xan, hòng đoạt chức vị tộc trưởng.
Nạp Lan Viễn Xan bình thường mặc dù có tu vi cao hơn hai đệ đệ của mình, nhưng cũng chỉ cao hơn một chút, không đến mức cách xa như trời với đất.
Cùng với đó Nạp Lan Viễn Xan sập bẫy, bị đánh lén, nhị, tam trưởng lão lại bố trí nhân thủ trùng trùng, rơi vào thế bị động một thân thực lực mạnh mẽ chỉ phát huy được năm mươi phần trăm.
Cuối cùng, kết cục không quá bất ngờ. Phụ tử hắn chết.
Mạc Vỹ sau khi kinh hãi tiêu hoá một đống ký ức lớn này một phen, rất nhanh định thần lại. Tại sao hắn lại có ký ức của Nạp Lan Trấn Thiên?
Hắn hoảng hốt. Hắn đã xuyên không rồi! Hắn bây giờ là Nạp Lan Trấn Thiên.
Mạc Vỹ sau khi suy nghĩ cẩn thận. Liền tức giận kém chút thổ huyết. Nếu được xuyên không sống lại, sao không xuyên vào một nhân vật đỉnh phong cao thủ, hay chí ít có hoàn cảnh tốt một chút.
Sao lại bất hạnh xuyên vào một người vừa chết. Mấu chốt là tình cảnh Nạp Lan Trấn Thiên này có hoàn cảnh tương tự hắn. Đều là người hôm trước vẫn là đỉnh phong phú hào, hôm sau bị người gia hại xuống tràng thê thảm.
- Chờ chút!
Mạc Vỹ giật mình, không phải Nạp Lan Trấn Thiên đã chết, tại sao hắn có ý thức?
Mạc Vỹ liền ý thức được, Nạp Lan Trấn Thiên đã chết, thân thể không còn linh hồn, vừa hay linh hồn của hắn thừa cơ nhà không chủ mà vào, thuận cơ sống lại.
Đưa bàn tay sờ sờ không gian tối tăm không một tia sáng xung quanh, cảm thấy bốn bề đều truyền đến cảm giác nhẵn nhụi của gỗ. Trong đầu Trương Tống chợt loé lên một ý nghĩ khủng khiếp, hắn đang ở trong một quan tài.