Nữ nhân xinh đẹp nghe trung niên dữ tợn mỉa mai, xấu hổ cúi mặt xuống. Nhưng trong đầu nghĩ thầm, đúng là chỉ có chồng ta hiểu ta.
...
Một lúc sau, cửa phòng hé mở, trung niên dữ tợn bước ra, vẻ mặt bình tĩnh, bộ dáng như không có gì. Theo sau là nữ nhân xinh đẹp kia hai mắt lấm lét. Nét mặt hoảng sợ, dường như vừa rồi nàng đã thấy điều gì kinh hoàng.
Bên ngoài, bất ngờ có hai vị cảnh sát đang chờ sẵn, thấy hai người trung niên dữ tợn bước ra, một người nhẹ giọng hỏi:
- Xong rồi?
Trung niên dữ tợn gật đầu:
- Đã xong. Làm phiền hai vị. Ngày khác tiểu đệ nhất định phải mời hai vị một bữa cơm.
Vị cảnh sát vừa hỏi nghe vậy vỗ vai hắn cười ha ha:
- Huynh đệ khách sáo. Mạc tổng đã chiếu cố chúng ta rất nhiều. Giúp chút chuyện mọn này có là gì.
Thì ra trước đó Mạc Vỹ đã sắp đặt tất cả. Hắn điều tra tình nhân bên cạnh Cái Vô Triệt, phát hiện nữ nhân này có chồng, chồng nàng lại không hay biết mình đội mũ xanh. Biết người này từng là lính đánh thuê, tính tình hiếu sát thì mừng rỡ.
Mạc Vỹ điều tra được hôm nay tình nhân của Cái Vô Triệt sẽ đến nhà hắn, liền sai người báo với chồng nàng. Còn sắp xếp hai cảnh sát đội trưởng một phòng cảnh sát thành phố, là hai hảo hữu lâu năm đến dọn dẹp hậu trường giúp.
Vốn mọi thứ đã an bài tốt, cuối cùng Mạc Vỹ lại không ngờ, Diệp Hiên lại là kiểu nữ nhân sẵn sàng làm tất cả vì tình yêu, không những có thể vì người yêu mà làm gián điệp, thân mật với nam nhân khác, còn sẵn sàng giết hắn.
...
Tinh thần Diệp Hiên lâm vào màn đêm vô tận. Vào lúc nàng đã nghĩ mình chết, chợt phía trước xuất hiện một điểm ánh sáng nhỏ như ánh sáng đom đóm. Sau đó lớn dần, lớn dần...
Diệp Hiên mở mắt ra, giật mình choàng tỉnh. Nàng ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường kiểu dáng lạ hoắc, khung cảnh căn phòng xung quanh cũng một vẻ kỳ lạ, tựa như... cổ trang?
Bên cạnh giường, một mỹ phụ trung niên đang ngồi bên giường, nắm lấy tay nàng dụi vào mặt khóc hu hu:
- Dung Nguyệt a Dung Nguyệt! Sao ngươi nỡ bỏ mẫu thân ta mà đi! Ngươi vốn xinh đẹp là thế, hức hức... hức hức... ngươi vốn...
Ngay lúc mỹ phụ đang sụt sùi lảm nhảm, cửa phòng chợt bật mở, đi trước là một nữ nhân độ mười sáu tuổi, bộ dạng người hầu, theo sau một nam nhân trung niên râu dài cùng một thanh niên tuấn tú khoảng mười lăm tuổi.
Ba người vào thấy cảnh tượng trong phòng. Thiếu nữ người hầu thì há hốc mồm kinh ngạc. Trung niên râu dài cùng thanh niên tuấn tú thì nhăn mặt lại, sau đó liền dãn ra, đồng thời hiện vẻ vui vẻ.
Trung niên râu dài tằng hắng một cái:
- Khụ khụ, phu nhân, ngươi đang làm gì nha, thật không ra thể diện gì.
Ngày bình thường hắn bị con sư tử cái này đè đầu cưỡi cổ, hôm nay thấy đối phương nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dáng mất mặt thì thấy vui. Phải nhân dịp này lên mặt một chút.
Thanh niên tuấn tú bên cạnh cũng có ý nghĩ đồng dạng, mọi ngày thường bị mẫu thân quát tháo mắng nhiếc, sau vụ mất mặt này, chắc không còn mặt mũi để giáo huấn ta.
Mỹ phụ trung niên nghe vậy, nước mắt nhạt nhoà, quay đầu lại mà nghẹn ngào:
- Dung Nguyệt tắt thở rồi. Lão gia mau đến xem a...
Trung niên râu dài nghe vậy không khỏi sảng khoái, lồng ngực ưỡn lên. Ngày thường sư tử cái này đâu có gọi ta là tướng công gì a, suốt ngày gọi là lão đầu, lão rùa các thứ. Xem đi, chẳng phải có chuyện gì, đều phải gọi ta đến?
Trung niên râu dài chắp tay sau lưng, ưỡn ngực, giọng điệu giáo huấn nói:
- Phu nhân ngươi xem ngươi đi. Tuy lớn tuổi, nhưng dù sao cũng là pháp sĩ, tu vi không thấp, vậy mà lại đầu óc hồ đồ. Mắt mờ như lão nhân gia phàm nhân. Dung Nguyệt vẫn bình thường nha...
Mỹ phụ trung niên vẫn khóc hu hu không dừng:
- Ngươi nói cái gì hồ đồ vậy, Dung Nguyệt...
Mỹ phụ vừa khóc vừa quay lại chỉ vào Diệp Hiên định nói cái gì, thì thấy nhi nữ đang trợn mắt ngơ ngác nhìn mình, liền giật mình hét lên:
- Á á, Dung Nguyệt ngươi không sao?
Nói rồi vội ùa tới đem thiếu nữ nằm trên giường ôm vào lồng ngực, vừa khóc vừa kể lể:
- Dung Nguyệt a, ngươi có biết mẫu thân lo cho ngươi như thế nào... hu hu...
Diệp Hiên ngồi trên giường ngây người, bất chợt một luồng ký ức từ trong đầu nàng tuôn ra.
Bản thân nàng là Diệp Dung Nguyệt, thiên kiêu chi nữ của Diệp Chính, tộc trưởng Diệp gia. Thế giới này là thế giới tu hành, nàng có tu vi Luyện Pháp Thiên Kỳ viên mãn. Mẫu thân là Nhạc Hoa, một nữ nhân xinh đẹp nhưng mạnh mẽ, nóng nảy. Dưới nàng còn có một đệ đệ là Diệp Thứ, chính là thanh niên tuấn tú kia.
Diệp Hiên bàng hoàng sửng sốt. Nàng đã xuyên không? Tại kiếp trước, chuyện này nàng từng đọc trong các tiểu thuyết ngôn tình. Nữ chính xuyên không, sau đó gặp một soái ca...
Diệp Hiên sực nhớ về những chuyện đáng buồn kia. Nàng yêu Cái Vô Triệt, vì hắn mà phải giả bộ yêu Mạc Vỹ. Sau đó, nàng vì tình cảm ấm áp của Mạc Vỹ mà hối hận, suýt nữa yêu ngược lại đối phương.
Nhưng nàng không thể!
Nàng có cha mẹ già ở nông thôn. Gia cảnh nghèo khó. Nàng đến với Cái Vô Triệt cũng chỉ vì tiền. Tuy sau đó nàng quen với Mạc Vỹ, thấy hắn cũng giàu thì động tâm. Nhưng nàng rất nhanh lắc đầu, vì từ bề ngoài nàng nhìn thấy, có vẻ Mạc Vỹ không giàu bằng Cái Vô Triệt.
Diệp Hiên lớn lên ở nông thôn, nàng đối với giàu và nghèo rất nhạy cảm. Nên thà từ bỏ tình yêu còn hơn.
Với lại... nàng biết Cái Vô Triệt quan hệ với người của thế giới ngầm. Hắn cũng biết vị trí nhà nàng ở quê. Nếu nàng phản bội hắn, không chừng trong cơn nóng giận, hắn sẽ giận gà con thịt gà mẹ nha.
Đúng! Chính là như vậy!
Diệp Hiên nghĩ một lúc thầm đưa ra một cái lý do thích hợp để lý giải, tự an ủi cho hành động của bản thân.
Rồi nàng lại tức giận khi nghĩ đến việc Cái Vô Triệt phản bội nàng chơi với nữ nhân khác. Vì sản nghiệp mà giết nàng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, loại người như hắn nữ nhân bên cạnh như mây cũng là điều bình thường. Hắn cũng là một kẻ tham tiền hơn mạng, giết nàng thì có vấn đề gì?
Giá như... giá như... lúc trước nàng ngả về phía Mạc Vỹ, thì đã có cả tình yêu lẫn tiền bạc. Dù ít hơn một chút nhưng dù sao... vẫn là đại phú hào.
Diệp Hiên thở dài một hơi buồn man mác. Nhưng nàng lập tức lấy lại tinh thần. Lúc này nàng là Diệp Dung Nguyệt, không phải Diệp Hiên.
Về sau nàng thề nhất định sẽ không sống như một kẻ không hồn, mắt luôn hướng về những đồng tiền thối tha kia nữa. Nếu có được tình yêu, nàng nhất định sẽ nắm chặt. Nếu không sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, lôi đình đánh tan xác.
Đương nhiên, trong trí nhớ của Diệp Hiên, Diệp gia vô cùng giàu có. Nàng còn là nhi nữ của tộc trưởng Diệp gia, tiêu tiền không thèm nháy mắt. Nên mới dám thề như vậy.
Nàng an ủi Nhạc Hoa:
- Mẫu thân, ngươi không thấy ta rất tốt sao? Chớ khóc, tim ta cũng đau a.
Diệp Hiên nói xong, ôm Nhạc Hoa vào lòng vỗ về. Nhìn thấy mẫu thân kiếp này của mình, nàng chợt nhớ tới phụ mẫu kiếp trước mà thương tâm. Bọn họ biết ta chết, nhất định rất là buồn.
Phụ tử Diệp Chính và Diệp Thứ thấy cảnh này, nhất thời trợn mắt há mồm kinh ngạc. Nhi nữ - tỷ tỷ ngày thường chua ngoa đanh đá y hệt mẫu thân, sao hôm nay nhu thuận hiền lành, nói những lời... quá mức ngọt như vậy?
Chẳng lẽ đầu bị đập vào nơi nào?