Diệp Chính mỉm cười:
- Nạp Lan huynh khách khí. Chỉ là ngươi không thi triển ẩn thuật đến mức tối đa mà thôi. Nạp Lan huynh đột ngột ghé thăm tệ xá, ắt hẳn có đại sự?
Vừa rồi hắn dùng thần thức dò xét phát hiện Nạp Lan Đồng ẩn nhẫn đi phía sau nhi tử Nạp Lan Tra, liền biết có chuyện quan trọng xảy ra. Nên hắn mới dễ dàng để nhi nữ đi theo Nạp Lan Tra tới Nạp Lan gia như vậy. Tính hắn cẩn trọng, bằng không cũng phải tra khảo Nạp Lan Tra một phen.
Nạp Lan Đồng đến, Diệp Chính biết kiểu gì hắn cũng sẽ giải thích rõ ràng cho mình.
Nạp Lan Đồng thấy Diệp Chính không vòng vo mà vào ngay chủ đề chính, cũng không phí nhiều nước bọt. Trực tiếp gật đầu nói thẳng:
- Đúng vậy, dường như Nạp Lan Trấn Thiên sống lại trong quan tài. Quan tài được khắc trận pháp vô cùng huyền diệu, trước đó vì để an toàn, bọn ta đã hạ sát thủ hai người am hiểu trận pháp duy nhất. Chúng ta muốn mượn nhờ tài nghệ trận pháp của Diệp cô nương để giải mở nắp quan.
Quan tài của đại gia tộc thường được khắc thêm trận pháp gia cố, khiến nắp quan tài không thể mở được. Vốn việc này dùng để phòng ngừa những kẻ trộm mộ. Quan tài của tộc trưởng cùng trưởng thiếu gia tất nhiên phải dùng trận pháp tốt nhất. Dù người là do bọn hắn giết, nhưng có vô số ánh mắt tộc nhân quan sát, không thể không làm hoàn chỉnh nghi thức.
Chuyện này Nạp Lan Đồng cũng rất đau đầu. Hai thợ mộc kia vốn là hai trận pháp sư, được giao cho nhiệm vụ chế quan tài lẫn khắc trận pháp.
Thời điểm hai người này phát hiện sự việc quan tài rung động, tân tộc trưởng lại không suy nghĩ kỹ, lập tức giết người diệt khẩu.
Đến khi bọn hắn nghĩ lại mới nhớ ra, không có trận pháp sư không thể mở quan tài ra. Trong gia tộc bọn hắn cũng không thiếu trận pháp sư, nhưng chuyên về lĩnh vực... quan tài thì không có ai... Nhưng hối hận thì đã muộn, người đã chết rồi còn đâu.
Nếu là trận pháp phong ấn quan tài bình thường thì còn có thể giải, mọi trận pháp đều quy về một đạo. Nhưng hai thợ mộc này lại có bí kỹ trận pháp độc môn, không biết hai người này xuất thân từ đâu lại có tạo nghệ trận pháp cao thâm như vậy.
Nếu cưỡng ép phá vỡ, trận pháp nổ tung sẽ gây động tĩnh vô cùng lớn. Cho nên không thể không mời Diệp Dung Nguyệt, người được mệnh danh là đệ nhất trận pháp sư của trấn Thanh Sơn.
Nàng lại còn rất trẻ, mới mười tám tuổi. Còn là đích nữ duy nhất của tộc trưởng Diệp gia, tu vi Luyện Pháp Thiên Kỳ viên mãn, dung mạo xinh đẹp, nên ở trong trấn có danh khí rất lớn.
Mấu chốt, nàng mới mười tám tuổi nha. Mười tám tuổi, tu vi Luyện Pháp Thiên Kỳ viên mãn đã được tính là tốc độ vô cùng nhanh. Nàng còn là một trận pháp sư.
Một người mới mười tám tuổi, tu vi cao như vậy, kiêm tu trận pháp, chính là kỳ tài ngàn năm hiếm gặp. Nàng còn sở hữu dung nhan kiều mị xinh đẹp. Phải nói là giấc mộng thanh xuân của bao thiếu niên mới lớn.
Phải biết là Nạp Lan Đồng năm hai mươi tám tuổi mới tu luyện đến cảnh giới Luyện Pháp Thiên Kỳ viên mãn.
Nói ra... thật buồn. Còn có chút hổ thẹn.
Nhiều lúc nhìn nhan sắc khả ái của Diệp Dung Nguyệt, Nạp Lan Đồng cũng có chút động tâm. Không chỉ lão, nhiều pháp sĩ tu vi cao trong trấn cũng đều ít nhiều có tâm tư xấu xa.
Nhưng không ai dám vọng động. Bởi phía sau nàng có một lão phụ thân khủng bố tu vi Kết Pháp Kỳ, một thân thực lực đứng trong hàng ngũ đầu của trấn Thanh Sơn.
Nạp Lan Đồng chỉ có tu vi Trúc Pháp Trung Kỳ, lại có thể xưng huynh gọi đệ với Diệp Chính cũng chỉ vì bọn hắn quen biết từ lúc trẻ, xưng hô như vậy đã quen từ lâu.
Đồng thời hắn và Nạp Lan Tính, hai người lấy tu vi Trúc Pháp Kỳ đã ám sát thành công tộc trưởng Nạp Lan Viễn Xan tu vi Kết Pháp Kỳ, cũng làm Diệp Chính kiêng kỵ đôi chút.
- Ta có thể đến xem?
Diệp Chính mặt không biểu cảm hỏi.
- Không vấn đề. Nếu Diệp huynh rảnh rỗi, muốn đến hãy đến, Nạp Lan gia luôn rộng cửa chào đón.
Nạp Lan Đồng lập tức đồng ý.
Nói đùa cái gì, ngươi muốn mượn nhi nữ của hắn, nếu lại cấm cửa hắn đến. Liền chắc chắc bị hắn nghi ngờ rằng ngươi có mưu đồ bất chính đối với nhi nữ của hắn nha.
Ngay sau đó, hai luồng hào quang một xanh một vàng bay ra khỏi đại sảnh Diệp gia, nhanh chóng bay đi mất hút.
...
Mạc Vỹ nằm trong quan tài thở hổn hển. Nãy giờ hắn đã dãy dụa, gào thét khản cổ, đánh đấm... mà dường như bên ngoài vẫn không ai nghe thấy.
Hắn chắc chắn mình chưa bị chôn xuống đất, vì vừa nãy hắn nghe loáng thoáng có âm thanh bên ngoài.
Có điều, vì sao không ai chú ý hắn?
Mạc Vỹ cấp tốc suy nghĩ mọi biện pháp. Chợt hắn giật mình:
- Chờ chút, thế giới này là thế giới tu hành.
Bản thân hắn ở thế giới này cũng là một pháp sĩ. Vậy có thể có biện pháp thoát khỏi đây theo phương thức của pháp sĩ đi.
Mạc Vỹ suy nghĩ một hồi, nội tâm lại tràn đầy thất vọng.
Tu vi của hắn đã không còn.
Kinh mạch trong cơ thể khô héo. Đan điền trống không, không có một chút pháp lực.
Thời điểm hắn và phụ thân bị ám sát, kẻ thù đã ra đòn hiểm ác, không những lấy đi mạng sống mà còn hủy luôn một thân tu vi.
Mạc Vỹ chợt cảm thấy vô vọng. Được sống lại một lần nữa, chẳng lẽ lại tiếp tục chết?
" Ọc ọc".
Đúng lúc này, âm thanh hưởng ứng của cái bụng vang lên do đói. Mạc Vỹ buồn bực xoa bụng, lúc này đừng nói là ăn, chỉ sợ đến tính mạng cũng không duy trì được bao lâu.
Bàn tay đang xoa xoa bụng, chợt trong đầu Mạc Vỹ loé lên một đoạn ký ức ngắn ngủi.
Trước khi Nạp Lan Viễn Xan chết, đã lén cho hắn nuốt một quả cầu pháp khí. Trong quả cầu có ẩn chứa một môn công pháp thất truyền, mà lão nhân gia đoạt được trong một bí cảnh. Nếu hắn có thể sống sót qua đợt hạo kiếp này, sẽ còn có cơ hội đứng dậy lật bàn.
Môn công pháp này vô cùng huyền diệu. Nhưng lúc ấy tình cảnh nguy cấp, phụ thân hắn không kịp nói rõ. Chỉ biết là công pháp này tu luyện lại rất khó. Phụ thân hắn hao hết một trăm năm, cộng thêm nhiều bảo vật, cũng chỉ miễn cưỡng tu luyện được một tầng đầu.
Có điều, uy lực công pháp này vô cùng lớn. Nếu không phải phụ thân hắn quá tin tưởng nhị, tam trưởng lão, thì không ai có thể hại được hắn.
Mạc Vỹ trong lòng thở dài. Công pháp khó tu luyện như vậy, nếu hắn muốn báo thù cần mất thời gian bao lâu?
Mấu chốt là bây giờ hắn không thể thoát khỏi cái quan tài chết tiệt này nha.
Có điều, dù thất vọng nhưng tâm chí của hắn không lụi bại. Hừ, kiếp này ta chính là Nạp Lan Trấn Thiên, nếu ta thoát được khỏi đây, sẽ đem Nạp Lan gia, Diệp gia lật tung, chó gà không tha.
Lúc này hắn cũng đã nhớ ra, tại thế giới này, hắn có một tình nhân.
Diệp Dung Nguyệt. Hắn mười lăm tuổi. Nàng hơn hắn ba tuổi, mười tám tuổi. Là thiên kiêu tu luyện của Diệp gia. Mỹ nữ trong mộng của nhiều người.
Thời điểm trước, nàng cố tình tiếp cận hắn. Điều tra nội tình của phụ tử bọn hắn. Sau đó liên hợp với nhị, tam trưởng lão dần dần đưa bọn hắn vào bẫy.
Nạp Lan Trấn Thiên lúc đó chìm vào lưới tình. Nên đầu óc mụ mị, không còn tỉnh táo. Đợi đến thời khắc sinh tử tồn vong mới nhận ra thì đã quá muộn.
Nạp Lan Trấn Thiên cắn răng. Lại là họ Diệp?
Hừ, yêu nữ, đợi ta ra. Ngươi sẽ biết tay ta.