Xuyên Không May Mắn Ta Chỉ Là Vai Phụ

Chương 32


Nàng từ từ đỡ run hơn và nhìn về phía Lam Thiên, Lam Thiên đứng dậy cầm kiếm lên đi đến bên cạnh Tiếu An nói.
"Tiếu An muội muội, ngươi có thể lui ra sau, ta có việc phải đi trước giải quyết con Sói này."
Tiếu An gật đầu, Lam Thiên biến mất xuất hiện trước mắt Sói Vương.
Sói Vương định đáp trả nhưng từ trên cao, có một kiếm khí khổng lồ đánh xuống làm bay Sói Vương ra ngoài.
Bị đánh bay ra xa, những cánh rừng xung quanh cây cối cũng bị ngã xuống, Lam Thiên nhếch miệng dương lên.
Hắn biến mất lần nữa, lúc này Sói Vương đã cảnh giác.

Hắn dùng yêu khí bao trùm lấy thân Sói, đuôi cũng có tia chớp đánh ra.
Hắn tiến đến dùng móng vuốt đánh trả Lam Thiên, hai bên va chạm nhau.

Lam Thiên cũng không yếu thế hắn cầm kiếm.
Cầm trên tay cây kiếm, hắn nhắm mắt lại tích tụ kiếm khí, linh khí xung quanh ba động từng cơn gió nổi lên tiến về phía Lam Thiên.
Lam Thiên hắn bình tĩnh cầm kiếm, kiếm rung lắc cực mạnh mẽ.

Hắn đều cảm nhận được nỗi đau nhức khi về lâu dài.
Bên ngoài cách không xa, Tiếu An nhìn thấy vậy, tay nắm chặt lo lắng nhìn về phía Lam Thiên.

Trong rừng mọi yêu thú xung quanh đều sợ hãi mà chạy ra ngoài, cho dù Yêu Vương hay Yêu Hoàng đều sợ hãi mà rút khỏi phạm vi xung quanh.
Sói Vương lúc này bị đánh bay, hắn từ từ đứng dậy, nhìn trước mắt trong lòng không khỏi ngạc nhiên nói: "Nhân loại này, giống tên kia đều tạo ra dị tượng khi dùng công pháp, nhân loại thật đáng sợ." hắn nói là thật lòng.
Hắn đứng dậy, xung quanh yêu khí vây quanh hắn chữa thương thế trên người, những vết sẹo do kiếm chém ra hắn không thể chữa vì đây đều là kiếm đánh xuống mạnh bạo gây nên.
Hắn từng cảm nhận được uy áp đó sợ hãi nên đã chạy trốn, kiếm hay đao của những cao nhân đó lưu lại trên thân thể sói của hắn.
Sói Vương ngước lên cao gầm lên, trong miệng tích tụ yêu khí dần dần xung quanh cũng gây nên sấm chớp.
Bên ngoài bí cảnh, một đám người đang định bước vào thì.
Bởi vì bí cảnh giống như một cánh cửa đại điện to lớn, nó như một tấm kính lớn, có thể nhìn thấy bên trong xung quanh đều có linh khí vây quanh.
Đám người nhìn thấy cảnh trước mắt đều mặt biến sắc.
Mấy người là đồ đệ trong một tông môn, một tên lão tổ lên tiếng, hắn là cảnh giới cao nhất trong đây, Luyện Hư cảnh định dẫn các thiên kiêu trong tông môn đi ra lịch luyện.
Muốn được gặp các yêu tộc mạnh mẽ để cảm nhận được sự khốc liệt cảnh giới nghiền ép cho một số đồ đệ thiên kiêu tông môn.
Trưởng lão đi cùng lên tiếng nói: "Lão tổ, trong đó đang có việc gì mà bầu trời trong bí cảnh đều hóa thành màu đen, còn có gió lốc sấm chớp đánh xuống."
Một tên thiên kiêu lên tiếng: "Lão tổ, việc này còn có thể tác động ra ngoài bí cảnh ngài nhìn."
Mấy người ngước lên nhìn lên, trời mây vậy mà sấm chớp giật vang trời, gió thổi mạnh.
Lão tổ kia ho khan nói: "Được rồi, theo ta suy đoán trong đó đang có giao đấu của các yêu vương hay yêu hoàng."
"Chúng ta rời khỏi đây."
Một thiên kiêu khác nói: "Lão tổ chúng ta không còn lịch luyện sao?"
Lão tổ trả lời hắn nói: "Phong nhi ngươi nên biết, bây giờ ta dẫn các ngươi tiến vào trong đó, chưa chắc có thể bảo vệ các ngươi chu toàn ra ngoài."
Phong Hữu Các gật đầu hắn nói: "Lão tổ vậy chúng ta ngày khác quay lại."
Dứt lời mấy người đều phi kiếm rời khỏi nơi này.
Bởi vì bí cảnh này cũng coi như là gần thành, còn lúc giao đấu cùng Mộng Cơ có thể nói Thiên Long Sơn quá rộng lớn bên ngoài không thể thấy dị động bên trong.
Còn trong bí cảnh, không thể lớn bằng Thiên Long Sơn.
Trong tòa thành, một số người trong thành đều nhìn ngơ ngác.
Phàm nhân thì lần lượt cúi người quỳ xuống lạy bái nói: "Mong các vị tiên nhân phù hộ, chúng sinh bình an vô sự, mùa màng không bị hạn hán."
Một số cao nhân đang ẩn núp trong tửu quán nói: "Đây là Luyện Hư cảnh giới giao đấu.

Rốt cuộc gây tổn hại tới cỡ nào đây."
Một vị Nguyên Anh cảnh lên tiếng.
Nguyên Thần cảnh bên cạnh trả lời hắn: "Ngươi không biết đấy thôi.


Ta từng nghe được cảnh giới Thánh Cảnh, đã một tay che một vực."
Nguyên Anh cảnh chỉ biết gật đầu không khỏi cảm thán, trong một căn phòng đang ngồi đấy.
Lư Không lên tiếng: "Ngươi nói xem đây là ai đang giao đấu."
Lão già trong bóng tối bước ra nói: "Thiếu chủ ta cũng không thể xem thấu, nhưng ta có thể suy đoán là cảnh giới Luyện Hư cảnh."
Lư Không gật đầu mà cười nói: "Nếu ta có thể mời một Luyện Hư cảnh làm lão tổ cha ta có khinh hỉ không haha."
Bên này đang tu luyện thì Mộng Cơ bợt tỉnh dậy nói: "Má nó, ta đang tu luyện mà mấy cao nhân các ngươi cứ làm phiền ta."
Mộng Cơ hắn cảm thấy linh khí này, yêu khí này hắn từng quen biết.
Hắn chợt nhớ ra nói: "Má đây chẳng phải là Lam Thiên cùng con sói kia sao, sao hai người này lại gặp nhau được, không đúng phải là một yêu một người có thể gặp nhau được a."
Mộng Cơ lắc đầu, rồi không quản sự việc mà nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện nâng cao cảnh giới.
Bên trong bí cảnh lúc này, Lam Thiên mở mắt cảm thấy đã hội tụ đầy đủ linh khí hắn cầm kiếm lên tay cũng run rẩy không ngừng.
Đưa kiếm ra sau công kích về phía Sói Vương nói: "Thần Long Kiếm." một đôi Long tộc bay quanh cây kiếm bay về phía Sói Vương.
Sói Vương lúc này cũng đã hội tụ đầy đủ yêu khí trong miệng, hắn gầm lên yêu khí từ trong miệng hắn bay ra.
Hai bên công kích tiến về đối phương, xung quanh lúc này ai cũng có thể nhìn thấy một tia sáng cùng một đôi rồng đang công kích về phía đối phương.
Tiếu An là người vẫn ở gần nhất, xung quanh nàng lúc này đã bị thiêu rụi và bị thổi bay không còn cây cối xanh tươi tốt như ban đầu.
Xác thịt đầy rẫy trong rừng, đều chín hết lửa cũng bốc lên nghi ngút.

Có thể thấy hai bên giao đấu cảnh tượng hoang tàn.
Lam Thiên hắn vừa sử dụng Thiên giai trung cấp công pháp thi triển về phía Sói Vương.
Hắn thở phào mệt mỏi bay trên cao đứng nhìn công kích này, hắn suy nghĩ không thể ra tay đánh lâu dài với Sói Vương được.
Bên trong này là bí cảnh đầy rẩy nguy hiểm, thà rằng một mình hắn.

Lam thiên sẽ không sợ chút nào, mà đánh mấy ngày mấy đêm cùng với Sói Vương nhưng mà ở đây còn có Tiếu An.
Hắn sợ rằng lúc giao đấu cùng Sói Vương những yêu thú khác nhân cơ hội đó giải quyết Tiếu An.
Hắn nghi ngờ cũng không biết tại sao, Tiếu An có thể tiến vào trong bí cảnh mà không có bị thương, khi hắn gặp nàng, nàng mới bị thương nhẹ bởi một số yêu thú vây quanh công kích nàng.
Thân phận thật sự của Tiếu An còn là một ẩn số hắn không thể biết được, hắn đã từng hỏi qua sư tôn.
Sư tôn hắn cũng nói: "Nàng ta không có ác ý đối với ngươi, có thể cùng nhau đồng hành."
"Sư tôn nhưng mà nàng tại sao cảnh giới thấp vậy mà có thể đi sâu vào trong bí cảnh này." Lam Thiên hỏi.
Sư tôn hắn liền trả lời: "Nàng ta, ta đã xem xét trên người nàng không có một linh khí của người khác ba động, ta không thể xem xét ra được điều gì."
Lam Thiên cũng gật đầu, lúc này hai đạo công kích cũng sắp va chạm với nhau.
Khi công kích va chạm với nhau, một tiếng nổ lớn vang lên bầu trời dều đen liền hiện ra tia sáng cả bầu trời.
Cảnh giới thấp đều phải nhắm mắt lại, tráng gây thương tổn cho mắt, phàm nhân thì nhắm mắt không giám mở.
Hai đạo công kích vẫn chưa tan đi, vẫn không ngừng công kích lẫn nhau.
Lam Thiên hắn không khỏi cảm thán.

Con sói này vậy mà có thể cạn lại công kích của hắn.
Ps: Ta bí ý tưởng chương này không hay.

Bình Luận (0)
Comment