Xuyên Không Sang Thế Giới Khác Cùng Em Gái

Chương 33.2

"Chủ nhân đi đâu rồi?"

Dọc theo hành lang lớn của căn biệt thự, hình dáng nhỏ bé Alisha đang cố gắng tìm kiếm chủ nhân của mình.

Kaga đã xuống thị trấn trước khi Alisha tỉnh giấc hoàn toàn nên cô bé cho rằng cậu chỉ đang lang thang đâu đó trong biệt thự.

Seimon tới thư phòng, còn Tina thì xuống tận kho vũ khí để bày trò gì đấy nên hiện tại Alisha chỉ có một mình để đi tìm Kaga.

"Cô chủ, cô đi đâu mà vội vậy?"

"Ah, Chị có biết Chủ nhân ở đâu không?"

"Eh, Ý cô chủ là cậu chủ sao? Nếu vậy thì hình như cậu chủ đã ra khỏi nhà từ sớm rồi, hình như cậu ấy xuống thị trấn bên dưới"

Một nét thất vọng hiện lên trên khuôn mặt Alisha.

"Cô chủ không sao chứ?"

"Ưm, em sẽ về phòng một chút"

Vừa khuất mặt cô hầu nữ kia, Alisha thở ra một tiếng thật dài.

Tiếc thật. Cô nghĩ vậy.
Nguyên nhân là vì hôm nay là cơ hội hiếm hoi cô được ở riêng cùng Kaga, kể từ khi Tina và Seimon xuất hiện.

Cái cảm giác phấn khởi khi Kaga nhận cô làm đồng đội đã ùa về, ngay khi Kaga dõng dạc tuyên bố cậu là chồng của Alisha.

Điều khác biệt là lần này, cô còn cảm thấy thân nhiệt mình liên tục gia tăng. Tim cô đập mạnh từng tiếng mỗi khi cô nhớ tới từng lời mà Kaga nói hôm trước.

[Tap, tap]

Alisha vỗ vào hai má để lấy lại tỉnh táo. Theo lời chị hầu gái vừa nãy, có vẻ Kaga không ở trong biệt thự vào lúc này. Dù có muốn ở riêng với cậu thì Alisha vẫn phải chờ Kaga trở về.

Cô di chuyển về phía căn phòng bên trái tính từ phòng ngủ của cha mẹ mình. Hướng theo cầu thang lớn và đi lên tầng thứ ba của căn biệt thự, sau vài phút kiểm tra, cô đã tìm được nơi mình cần đến.

[Cạch, Kẹtttt]

"Xin chào?"

Alisha ngó đầu vào bên trong căn phòng tối, mở lời chào như thể cô cho rằng có ai ở trong đó.

Không có ai cả. Tất nhiên là vậy, nhưng Alisha vẫn cẩn thận mở dần cánh cửa và tiến vào trong phòng. Kèm cửa sổ chưa mở, đèn hỏa thạch cũng đã hết sáng, chỉ còn lại ánh sáng hắt từ cửa phòng vào trong.

Khác với phòng của cha mẹ cô, căn phòng này không hề được quét dọn nên mùi bụi và mùi gỗ mục xộc vào mũi Alisha.

Cô lại gần chiếc giường gỗ và cẩn thận luật tấm nệm bạc màu lên.

Ẩn bên dưới là một cuốn sổ trắng. Thật đáng ngạc nhiên là nó vẫn nguyên vẹn sau ngần ấy thời gian.
_____________________________

•『Nhật ký của Alisha』•

Ngày XX, tháng XX, năm ----

Hôm nay thật sợ quá, lần đầu tiên tới dự lễ gặp mặt giữa các gia đình.

Dù được mẹ dạy cách khiêu vũ rồi, nhưng lúc nhiều người nhìn như vậy thật xấu hổ quá. Chân tay cứ cứng đờ lại. May mà bạn nhảy của mình lại thành thạo việc đó.

Cậu ấy nhảy đẹp lắm, nhảy đẹp như mẹ luôn, thật đáng ngưỡng mộ. Nhất định mình sẽ chăm chỉ học nhảy để có thể cùng cậu ấy khiêu vũ vào lần tới.

______________________________

"Ah!"

Alisha reo lên.

"Đây là kỉ niệm lần đầu tiên mình đi dự tiệc với cha mẹ nè"

Cô bé tỏ ra thích thú khi đọc lại cuốn nhật ký của mình. Và vừa rồi là một trong những trang đầu tiên mà cô từng viết.

Mặc kệ tấm nệm cũ, Alisha lăn ra giường và tiếp tục lật các trong tiếp theo.

_______________________________

Ngày XX, tháng XX, năm ----

Học xong ma thuật rồi. Quả là mệt mỏi. Nhưng bù lại, mình được một cô giáo vô cùng xinh đẹp hướng dẫn. Cô ấy thật sự xinh đẹp. Giữa mẹ và cô thì ai xinh đẹp hơn nhỉ? Chắc chắn vẫn là mẹ rồi.

_______________________________

"Phải rồi, hồi đó mình mới học ma thuật, hình như cô ấy nghỉ dạy sau một tháng vì việc cá nhân thì phải. Tiếc thật đó"

_______________________________

Ngày XX, tháng XX, năm ----

Mình được đi chơi thuyền cùng cha mẹ nè. Tại sao cá không biết nói chứ? Bọn chúng ngốc vậy mà vẫn biết chạy đấy.

Mẹ và mình không câu được con cá nào. Chỉ có cha là câu được 1 xô đầy. Thật đáng ngưỡng mộ.
_______________________________

Ngày XX, tháng XX, năm ----

Lần đầu tiên được xuống dưới thị trấn, cùng mẹ, khung cảnh thật khác với những gì nhìn từ trong nhà. Cảm giác thật mới lạ.

Mình đã mua được rất nhiều thứ!

_______________________________

Ngày XX, tháng XX, năm ----

Lễ kỉ niệm của cha mẹ.
Nhiều người quá! Các chị hầu nữ cũng lộng lẫy hơn, bác Carlos đưa cả Paul tới nữa.

Mình được cha mẹ hôn vào má rồi lại được bế lên chỗ cao nhất nữa.
_______________________________

Alisha tiếp tục lật từng trang nhật ký. Tất cả đều nói về những kỉ niệm lần đầu tiên của cuộc đời trước đây.

Tất cả đều kỉ niệm đáng nhớ của cô và cha mẹ được lưu lại trong này.

Song càng đọc về sau, cô càng cảm thấy một nỗi buồn gì đó dâng lên trong lòng.

_______________________________

Ngày XX, tháng XX, năm ----

Tuyệt vời quá, mọi thứ thật tuyệt vời. Mai là ngày đầu tiên được đi xa cùng cha mẹ! Mình phải ngủ sớm!! Nhưng háo hức quá. Không ngủ được!

Note:Yêu cha mẹ lắm! Ngày mai sẽ thật là VUI.

_______________________________

Alisha bắt đầu đổ ra những giọt lệ. Vừa rồi mà trang cuối cùng cô viết...cách đây 2 năm. Chính là đêm trước khi cô cùng cha mẹ sang ElLast.

Cô bé nhớ lại ngày hôm ấy.

__________________

"Krul, ngon nào con, đừng đứng lên ngồi xuống trên xe như vậy"

"Hi~Nhưng mà đây là lần đầu tiên con được đi xa cùng hai người đó"

"Haha, chúng ta còn chưa xuất phát mà"

"Ngựa đã được chuẩn bị xong rồi thưa ông chủ"

"Được rồi, cảm ơn ông, Carlos, hãy lo toan mọi việc cẩn thận, ta sẽ về sớm thôi"

"Vâng thưa ông"

Chuyến xe ngựa bắt đầu chạy. Họ nhanh chóng rời khỏi biệt thự và hướng về biên giới ElLast.

"Con chưa bao giờ tới ElLast cả"

"Cha cũng vậy mà, phía giao dịch bên kia có vẻ thân cận với ElLast lắm. Nếu chuyến này thuận lợi, chúng ta có thể nhờ họ mở rộng vùng buôn bán nữa"

"Đúng vậy đấy, khi nào xong việc chúng ta thậm chí có thể ở lại chơi vài bữa mà"

"Vâng!"
________________
Mọi thứ trên đường đều trở thành chủ đề để Alisha nói.
Con sông, rừng cây, thậm chí cả vệt bánh xe phía sau cũng trở thành chủ đề cuộc trò chuyện. Cha mẹ cô cũng sẵn sàng bắt chuyện và cười nói rôm rả với nhau.

Chuyện sau đó Alisha không còn nhớ ba người đã nói những gì. Chỉ biết rằng lũ ngựa bất thình lình phóng đi và tông mạnh vào một gốc cây.

Lúc đó một đám lính xông ra, hò hét nhau lao về phía cỗ xe.

"Khoan đã, các vị làm gì vậy—Agh!"

Chưa kịp giải thích, ông đã bị bắn một tiễn thẳng vào bả vai mình. Tiếp đó là cú thúc bằng những chiếc khiên lớn, ghì chặt cơ thể ông vào thân cây.

"Mấy người làm gì chồng tôi vậy!!"

"Mongares, em đừng qua đây—Gah!"

[Vụt! Roạc!]

Một lưỡi rìu chém thẳng theo chiều ngang thân cây, ngay dưới vị trí cằm của ông. Cơ thể của ông đổ xuống.

"Ron!"

Mẹ Alisha hét lên nhưng cổ họng bà đơ lại khi thấy đầu người chồng của mình nằm trên nền đất bị xới tung bởi chân của đám lính.

Bà nuốt đi sự sợ hãi trước cái xác của chồng và cố gắng quay lại bảo vệ cô con gái nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Chân bà bị chém đứt gân trong khi đám lính dùng những cây trùy gai nghiền nát cả hai tay của bà.

"Krul! Chạy đi con, Chạy đi!"

"Mẹ....chân con, cơ thể con không di chuyển được...."

Một lưỡi rìu chuẩn bị bổ xuống.

"Chạy đ—" [PHẬP]
___________________________________

"ALISHA!"

"Ah?" (Alisha)

Alisha giật mình tỉnh lại. Có vẻ cô vừa thiếp đi trong lúc đọc cuốn nhật ký. Còn người vừa đánh thức cô ấy không ai khác, chính là Kaga.

"Em không sao chứ?"

"Chủ nhân...."

Giọng Alisha run lên như cô chuẩn bị khóc một trận rất to.

"Em gặp ác mộng sao?"

"Không..."

"Không cái gì chứ, mắt em đỏ lên rồi kìa" Kaga bế Alisha lên.

"Ít nhất thì cũng đừng ngủ ở nơi bụi bặm thế này chứ, làm anh phải lo lắng đi tìm"

"Em xin lỗi"

"Không sao, em còn ổn là anh mừng rồi"

"Chỉ là... em thấy nhớ cha mẹ, nhớ gia đình mình thôi"

"Em nói gì vậy Alisha"

"Dạ?"

"Chuyện của cha mẹ em, anh hiểu, nó là một tổn thất lớn trong cuộc đời. Nhưng, họ không phải gia đình duy nhất của em, em không hề mất đi gia đình. Em có anh, có Seimon, có cả Tina nữa, chúng ta là một gia đình. Và anh sẽ là người bảo vệ nó"

"Chủ nhân..."

"Vậy nên, Alisha...Đừng buồn, anh chắc chắn sẽ ở bên em"

Alisha bất giác cười khích lên một tiếng khiến Kaga giật mình và tự hỏi mình nói sai chỗ nào chăng.

"Không, Chủ nhân nói không sai đâu. Những người đã khuất, em không thể lấy lại, nhưng em có Chủ nhân, người mà em hoàn toàn tin yêu. Chủ nhân chính là gia đình em"

Một nụ cười tươi rói hiện lên trên khuôn mặt bé nhỏ của Alisha, cảm giác như không gian căn phòng bừng sáng lên vì nụ cười ấy. Kaga giữa Alisha bằng một tay và lau đi những giọt lệ đọng lại trên mi mắt cô bé rồi đáp lại bằng một nụ hôn trên trán cô.

"Ch...Chủ nhân?..."

"Haha, Được rồi, quên hết buồn phiền đi, hôm nay anh kiếm được một núi thịt hảo hạng đấy, anh sẽ trổ tài nấu nướng cho cả mấy đứa nhé"

"Vâng~Trông cậy hết vào Chủ nhân đó"

Cả hai gật đầu thỏa mãn và cùng nhau rời khỏi căn phòng.
___________________________________

___________________________
Ngày XX, tháng XX, năm ----

Gia đình mới của tôi.

___________________________

Bình Luận (0)
Comment