Xuyên Không Sang Thế Giới Khác Cùng Em Gái

Chương 34.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

"Ngoại Carlos, sao ngoại trông mệt mỏi vậy?" (Paul)

"Không có gì, chỉ là một vụ giao dịch thất bại thôi" (Carlos)

Đáp lại người cháu bằng tiếng thở dài, Carlos tiếp tục lẩm nhẩm trong khi viết gì đó vào sổ sách.

"Ngoại à, quả cầu tròn tròn này để làm gì vậy? Một món hàng hóa ạ?" (Paul)

"Nó là Ma Cầu, một dụng cụ ma thuật thôi, do liên kết ma lực bị ngắt rồi nên thứ đó trở thành vô dụng rồi, mau cất nó—" (Carlos)

[Cạch!]

"Carlos, ông ở trong không? Tôi vào đây"

Cánh cửa đột ngột mở vào làm Paul giật mình, bước hụt ra phía sau trong khi cầm Ma Cầu trên tay.

Quả cầu thủy tinh tuột khỏi tay Paul, rơi lên tấm đệm ghế rồi lăn theo cạnh những cuốn cách trên mặt đất, rồi đập vào chân người mở cửa.

"Oy, nhóc không sao chứ?"

"Dạ, tôi ổn thưa cậu chủ" (Paul)

Kéo Paul đang nằm sóng soài trên thảm dậy, Kaga nhặt Ma Cầu lên rồi đưa cho cậu nhóc.

"Cậu chủ không làm sao chứ?" (Carlos)

"Ừ, tôi muốn hỏi vài chuyện nên đã chạy lên đây ngay khi vừa về"

"Chuyện gì nghiêm trọng vậy?" (Carlos)

"Ông biết việc Mộc Nhân Tộc bị tấn công chứ?"

"Vâng, tôi có nghe tiếng báo động tầm sáng nay" (Carlos)

"Nghe Saphia nói, ông là người ghi lại những tổn thất của họ từ những bị tấn công trước đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng tôi chỉ ghi chú về số lượng Mộc Nhân bị bắt chứ không có chi tiết cụ thể nào về vụ tấn công cả" (Carlos)

"Vậy sao? Xem ra không được rồi, tôi vừa phát hiện ra vụ tấn công do một kẻ thứ ba tham gia, người này có vẻ hiểu khá rõ về chúng ta"

"Điều đó thật sự đáng quan ngại" (Carlos)

"Ừm, tôi đã bắt được một tên con sống và giao lại hắn cho Thị Trấn rồi, ông hãy xử lý việc đó đi, tiện thể hãy hỏi hắn về chân tướng người đó"

"Vâng, tôi rõ rồi, tôi sẽ tìm ra ông ta" (Carlos)

Kaga im lặng, cậu cười nhẹ và ra khỏi phòng.

"....giật cả mình" (Paul)

"Hàà...Về đi, Paul, trời sẽ sớm tối đấy, nhớ ôn lại những gì ta đã dạy" (Carlos)

"Eh? Cả hôm nay nữa sao?" (Paul)

Paul trả lời ngao ngán.

"Nghe lời ta, vì tương lai của con và vì cụ cố của con, con phải cố gắng từ bây giờ, sau này con sẽ hiểu" (Carlos)

"....Vâng" (Paul: Đây là lần thứ mấy Ngoại nói vậy nhỉ?)

________________________

•『Bên ngoài khu vườn rộng lớn của biệt thự, cạnh nhà bếp ngoài trời』•

"Và thế là pow! bom! một phát, cậu chủ ném trúng tất cả luôn!" (Saphia)

"Tay không luôn á?"

"Ngầu dữ vậy!!"

"Muốn tận mắt chứng kiến quá"

Xe đẩy chứa thịt đã được mang ra ngoài. Bữa tiệc thịt nướng cũng đang được chuẩn bị bởi các hầu nữ. Có vẻ việc này không phải thường xuyên diễn ra nên trông mọi người ai cũng tỏ ra thích thú, Saphia cũng lợi dụng rồi gọi mấy hầu nữ lại kể linh tinh gì đó về tôi.

"Nii-sama có một ngày thú vị nhỉ?" (Seimon)

Seimon hơi giận dỗi thì phải, con bé làm phính một bên má lên trong khi vẫn ôm lấy tay tôi. Tôi cố đáp lại bằng một điều cười khổ.

"Vừa bị một toán người lạ tấn công, trở về thì có tiệc, cảm giác cứ là lạ thế nào ý" (Alisha)

"Ừ, cảm giác không tự nhiên lắm, nhưng vụ đánh nhau đó làm anh đói thật"

"Hả hả? Hai người đi đánh nhau ở đâu mà không có em là sao?" (Tina)

"Trật tự đi, em thì làm hỏng khẩu súng anh tặng đấy"

"Nhưng em tự sửa lại rồi mà..." (Tina)

"Ai sửa cơ?"

"Em..." (Tina)

"Gì cơ? Nói lại coi"

"U Oa!! Dù Kaga-san sửa lại các bộ phận thì em vẫn là người lắp lại mà" (Tina)

"Phải, vì vậy nên em không có được ăn phần hơn mọi người đâu"

"Eh? Chơi xấu!" Tina chạy lại và gõ nắm tay nhỏ bé *pom, pom* vào người tôi. Mãi tới lúc tôi bảo đó là nói đùa, con bé mới chịu thôi.
____________

Chiếc bàn bắt đầu chứa đầy những món ăn hấp dẫn và bắt mắt. Tất cả mọi người trong biệt thự đều tham gia, âm thanh cụng li vang lên cùng tiếng nói cười.

Tôi bắt đầu chuẩn bị món chính. Dù các hầu nữ khá ngạc nhiên nhưng họ vẫn tập trung xem cách tôi chế biến.

Thịt nướng tái quết lòng đỏ trứng gà, tẩm bột chiên ròn và rán đều hai mặt, kết thúc bằng một lớp nước sốt sền sệt của cà chua và chanh.

Kì công thêm chút, tôi tự chuẩn bị một thùng rượu nho đen cất dưới tầng hầm, làm ấm và bảo mọi người cách vừa ăn vừa uống nó.

"Kyaaa~" Saphia rên lên như vậy cùng biểu cảm hạnh phúc như đang tan ra.

Thùng thịt đáng ra có thể ăn được nhiều ngày đã bốc hơi trong một bữa...

---Thôi kệ vậy.

Bữa tiệc kết thúc, tôi và ba cô bé trở về phòng nghỉ trước.

Lúc này đã khá muộn, tôi kéo lại tấm rèm cửa sổ và lăn ra giường.

"Chủ nhân" (Alisha)

Alisha thì thầm vào tai tôi.

"Hử? Alisha—"

Trong suốt. Dù đã kéo tấm rèm lại nhưng ánh sáng ẩn phía sau vẫn đủ để tôi nhìn thấy Alisha đang nằm đối mặt mình với bộ váy ngủ của em ấy. Như tôi nói, trong suốt.

Ánh sáng đọng trên lớp vải ngoài, tác biệt lớp da mịn màng bên dưới của con bé, khung cảnh trông thật ảo diệu. Giống như một bức tranh nghệ thuật hoàn mỹ.

"A...Alisha?"

"Nanah tặng em bộ đồ này..." (Alisha)

"Ah, ý em là cô hầu nữ sáng nay, nhưng em định mặc nó thật sao?"

"Em muốn làm chủ nhân vui...nhưng nếu chủ nhân không thích thì..." (Alisha)

"Anh thích, anh thích, thích rất nhiều luôn"

Tôi vội vàng ôm lấy Alisha và vỗ nhẹ nhàng vào lưng con bé.

"Vậy...lời hứa tối nay..." (Alisha)

Alisha bắt đầu đỏ mặt. Mắt con bé hơi run run dù đây không phải lần đầu của con bé và tôi cũng là người lấy đi lần đầu ấy.

"Em không muốn chờ Seimon và Tina chút sao?"

Alisha ngồi dậy và bám vào vai tôi trong tư thế đè tôi xuống. Con bé dứt khoát lột đồ tôi ra vì có vẻ như con bé không muốn Seimon tranh mất lượt đầu của mình. Tina thì không nói, con bé còn chưa biết ba chúng tôi có mối quan hệ này.

Tôi thuận theo Alisha. Tầm nửa tiếng sau Seimon cũng quay về phòng và tham gia luôn sau khi chắc chắn Tina đang tắm cùng mấy hầu nữ.

________________

•『Trong lúc đó, bên ngoài cửa phòng Kaga』•

Dù không để lộ những âm thanh hư hỏng ra ngoài. Nhưng những hầu gái Á Nhân có thính giác cao bắt đầu rình mò bên ngoài.

"Từ...Từ hồi vợ chồng ông chủ cũ còn ở đây...mình còn chưa chứng kiến cảnh này"

"Họ thực sự đang làm đấy...nghe rõ cả tiếng thế này, cậu chủ mãnh liệt thật"

"Suỵt! Nói khẽ thôi"

"Ba người họ vẫn như vậy nãy giờ sao?"

"Chúng ta đứng đây bao lâu rồi?"

"Cả tiếng rồi ấy chứ"

---Và thế là sáng hôm sau, các hầu nữ lại có chuyện để bàn tán cả ngày.

___________________________________

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bìa mới của chúng ta :v
(Đừng hỏi về font chữ, cố tình đấy)

Bình Luận (0)
Comment