Xuyên Không Sang Thế Giới Khác Cùng Em Gái

Chương 57


Chuyến tàu đã cập Ga Aincrown số 2, Cảm ơn quí khách đã sử dụng tàu Vô trọng lực hiệu A-001

"Nhanh lên, nhanh lên nào, Nii-sama, không là chúng ta sẽ muộn học đấy~"

"Chủ nhân, hướng này"

"Nắm tay em nào, Kaga-san sẽ bị lạc đấy"

"Từ từ nào ba đứa"

Bị ba cô bé nắm tay rồi kéo đi, tôi chạy chậm rãi cho cùng nhịp của ba cô bé. Mấy đứa hôm nay có vẻ phấn khích hơn bình thường, song tôi cũng không lấy làm lạ. Có lẽ nguyên nhân là vì buổi sáng nay...

"Kính gửi, Kaga Hishora...
Tôi biết việc này hơi đột ngột. Tuy nhiên vì một số vấn đề cấp thiết, cũng như nhờ giới thiệu của một vài giảng viên trong học viện, chúng tôi có một vài lời đề nghị cần trao đổi với cậu..."

"Đây là yêu cầu của Hiệu trưởng ư?"

"Em không rõ Hiệu trưởng là người như thế nào, nhưng nghe nói các thành tựu của bà ấy đã đóng góp rất nhiều cho nền Ma Thuật hiện đại"

"Viện trưởng hiệp hội Ma Thuật, tác giả của lý thuyết Ma Thuật không gian, một Vũ khí chiến lược của quốc gia, sở hữu đôi mắt được cho là món quà của bầu trời...Một người như vậy..."

"Haizz...Vậy thì cũng đành đến gặp bà ta xem sao, đằng nào ở nhà thì anh cũng chẳng có việc gì làm"

"Khoan đã...Vậy hôm nay Nii-sama sẽ đến học viện cùng em?"

"Chủ nhân sẽ cùng em đi học ư?"

"...Sao tự nhiên hai đứa phấn khích vậy? Wah, Tina?"

"Đi thay quần áo nào, Kaga-san hôm nay phải trong bảnh nhất!"

...
*

Tôi bị lôi ra khỏi nhà như vậy.
Dù là được triệu gọi bởi chính Hiệu trưởng nhưng kể ra cũng ngại thật khi bước vào cổng học viện cùng ba cô bé đi bên và hứng toàn bộ những ánh nhìn của các học viên xung quanh.

Học viện Aincrown Đệ Nhất, một học viện tráng lệ với hàng cây anh đào trước cổng, nổi bật với phong cách kiến trúc lâu đài phương tây nhưng vẫn cảm thấy nét hiện đại trong nó. Cộng thêm vị trí các khá xa trung tâm thành phố, tọa lạc giữa một vùng trời riêng của nó, khiến cho nơi này càng trở nên bắt mắt.

Chúng tôi tiến vào trong.

"Oi, nhìn kìa, không phải Seimon-chan đó sao?"

"Kyaa~, Seimon-neechan vẫn rực rỡ như mọi ngày"

"Tên nào được ban phước đi cùng Seimon-sama vậy? Sao hắn không bò xuống làm thú cưỡi cho cô ấy chứ?"

"Trô...Trông cô ấy hạnh phúc vậy. Chết tiệt, hắn là ai thế? Ghen tỵ quá"

Đúng là không ngoài dự đoán, chúng tôi thu hút nhiều sự chú ý thật.
Đáng ra tôi sẽ đến sau Seimon, nhưng vì nụ cười đó nên tôi đành chiều con bé vậy.

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu chuẩn bị vào tiết học đầu tiên trong ngày.

"Đã tới giờ rồi sao..."

"Coi nào, mấy đứa phải vào lớp rồi đấy, anh không muốn thấy ai bị trễ đâu"

"Vâng...Nhưng mà Nii-sama phải cần thận đấy nhé"

Chờ cả ba vào lớp, tôi trở lại với việc tìm kiếm phòng Hiệu trưởng một mình. Seimon vừa rồi lại còn lo lắng cho tôi nữa. Ý tôi là, cái học viện này to tới đâu nữa cơ chứ? Em ấy làm như ông anh trai sẽ lạc đường được ý.

Tôi cứ đi thẳng theo sơ đồ trường này là được chứ gì.

"Xem nào...đi thẳng tới cầu thang rồi rẽ phải, quay một vòng và rẽ phải tiếp, sau đó sang trái rồi lại sang phải, tiếp đó là trái...Khoan đã, sao lại có chữ in ngược thế này"

...

1 Giờ đồng hồ sau. Thôi được rồi, tôi bị lạc, được chưa?

Bên trong học viện, cánh cửa nào cũng giống nhau, ngoại trừ số hiệu lớp được gắn trước cửa, nhưng trong sơ đồ trường thì không có. Mở rộng ra thì là sơ đồ cả ba tầng, chữ được in 4 chiều khác nhau nên tôi cũng chẳng rõ mình cầm ngược hay không.

Tôi đang ở dãy nhà màu hồng nhạt. Quanh đây khá yên tĩnh và có mùi hương thật dễ chịu. Chắc tôi phải tìm người giúp thôi.

"ÊH! TÊN KIA!"

"Ồh, may quá, mình đang tìm—"

"Ma thật Sáng tạo—Lôi tiễn!!"

Một mũi tên điện phóng tới ngay khi tôi quay người lại. Cả chùm điện vàng lao đi, nung đỏ các khung cửa sổ sắt, va chạm với da thịt tôi.

___________________

[Xììì—]

Thứ năng lượng nóng bỏng, chạm vào da thịt cậu thanh niên rồi biến mất trong chớp mắt. Người vừa thi triển ma thuật đó mặc trên mình bộ đồng phục của học viện Aincrown, bên tay phải đeo khăn hiệu【Hội trưởng hội học sinh】, đang đứng với tư thế sẵn sàng nghênh chiến.

Kaga có đôi chút ngạc nhiên, nhưng khi nhìn rõ mặt cô gái ấy thì cậu bắt đầu cười. Mái tóc đen dài, bộ ngực khá phát triển và ánh mắt vô biểu cảm ấy, dù mới chuyển đến một tuần thôi nhưng cậu vẫn nhận ra cô gái hàng xóm - Okamake Yuo.

Cô nhíu mày, âm thanh xen cả khó chịu lẫn khinh thường.

"Cười cái khỉ gì hả, tên vô dụng?"

"Không có gì, gặp người quen nên thấy mừng chút thôi. Xem ra cô vẫn kém về điều khiển ma thuật nhỉ?"

"Nói gì vậy? Nếu ta không hủy thi triển trước khi đòn đó đánh tới thì ngươi tan thành tro rồi đấy, tên biến thái"

"Hờ"

Kaga chẳng buồn chả lời. Cậu quay người lại, vừa đi vừa nhìn vào vết đen bụi khi nãy tên điện bắn vào. Rõ ràng là nó đã đánh trúng.

Cậu giương sơ đồ học viện lên và tiếp tục tìm.

"Êh! Sao ngươi chưa rời khỏi đây?"

"Tìm thằng nỡm nào vẽ ra cái sơ đồ này và kiện nó..."

"Ngươi đòi tìm gì ở kí túc xá nữ chứ, tên dê xồm?"

"Hử, kí túc xá nữ? Ah!! Vậy là mình đang ở đây, phòng hiệu trưởng ở tầng ba tòa nhà đối diện!"

Kaga mừng rỡ. Cậu bơ đi những câu tiếp theo của Yuo và chạy nhanh nhất có thể.

___________________

"Các đơn vị hội học sinh, có một tên biến thái đang bỏ chạy khỏi ký túc xá nữ. Đối tượng mặc áo khoác hoodie xanh, tóc vàng, gặp thì đánh chết ngay lập tức!"

"H-Hội trưởng, đối tượng nguy hiểm vậy sao?"

"Không, hắn ta quá vô dụng, ma lực của hắn chỉ bằng 0 mà thôi, trên người cũng không vũ trang gì hết"

"Vậy...tại sao lại đánh chết..."

"Ta ghét tên đó"

___________________

Tôi sắp đến nơi rồi. Thật tình, tôi sẽ tốn hết cả buổi sáng chỉ vì tìm đường trong cái học viện này mất. Nhưng mà nhờ đó tôi cũng nhận ra khuôn viên Học Viện này lớn tới mức nào. Đẳng cấp quốc tế có khác, tôi thấy yên tâm hơn khi để ba cô bé học ở đây.

"Đối tượng kia rồi!"

"Hắn chạy nhanh quá. Có đúng là hắn không dùng được Ma Thuật khônh vậy?"

"Mặc kệ, lấy điểm với Hội trưởng đã. Bắt hắn lại!"

Hừm. Seimon có ở quanh đâu mà tôi vẫn gây chú ý nhỉ? Thôi không tản bộ nữa, tôi chạy một mạch lên tầng 3 của tòa nhà chính.

___________________

"Cậu đến muộn"

"Đổ lỗi cho ai vẽ ra cái đống nham nhở này ý"

Kaga mở cánh cửa đôi và thứ đập vào mắt cậu là một căn phòng bao tứ phía là sách. Hai chiếc đèn treo trần tỏa sáng huyền ảo.

Ngồi tọa lạc giữa căn phòng, nhân nhi tách trà đen trong khi lật qua từng trang sách, hiệu trưởng học viện, Terika Riku vừa lên tiếng càu nhàu.

Trông—cô ta giống y hệt với hình ảnh trên báo chí, thông tin. Cô gái tuổi 18 vẫn tràn đầy sức sống nóng bỏng trong cơ thể.

Đôi mắt xanh lam sáng thoáng liếc qua Kaga mà vẫn không rời cuốn sách.

"Chẳng có gì cả"

"Xin lỗi?"

"Ta nói ngươi chẳng có gì cả. Ma lực không lấy một giọt. Mặc cho tiềm năng vô tận của em gái ngươi thì ngươi hoàn toàn ngược lại. Đến một đứa trẻ còn có đủ ma lực để lóe sáng"

"Cô gửi thư cho tôi, bắt tôi lùng đường từ sáng tới lúc này chỉ để nghe cô hạ nhục sao?"

"Hừ, ngươi không thấy hổ thẹn khi mang cái tên Hishora đó à...Nếu không vì Sensei thì ta đánh chết ngươi lâu rồi"

"Sensei?"

"Phải, mẹ ngươi đó, lá thư ta gửi và buổi gặp mặt này đều là chủ ý của Sensei"

Kaga xông lại gần, đá ngang hàng ghế tiếp khách sang hai bên, nhìn chằm chằm vào Riku.

"Bà ấy đang ở đâu?"

"Ta chịu, Sensei thay đổi đường liên lạc liên tục, ta khó mà biết được. Cái ngày ngươi và em gái mất tích, Sensei bặt vô âm tín luôn. Cho tới ngày hôm qua, bà ấy liên lạc và yêu cầu ta làm cái này"

Riku rút ra một tập hồ sơ và ném ngay trước mặt Kaga rồi nhẹ nhàng đặt một đoạn ghi âm cạnh đó.

"Thông tin học viên...Kaga Hishora...Đây là cái gì?"

Không trả lời, Riku ấn vào nút [Chạy] trên màn hình máy ghi âm. Đôi tiếng loẹt xoẹt nhiễu âm vang lên rồi từ từ chuyển thành giọng nói.

"K-K-Ka-Kaga?"

"....Là giọng của bà ấy thật kìa..."

"Người còn nhớ nổi sao"

"Tất nhiên rồi"

"Kaga, nếu con nghe được đoạn ghi này, hẳn con đã nhận được yêu cầu mà mẹ nhờ Riku gửi tới con...Tình hình hiện tại không khả quan lắm nên đây là cách duy nhất mẹ chắc chắn hai đứa vẫn an toàn. Vị trí hiện tại của mẹ...có lẽ chưa phải lúc hai đứa biết đến, nhưng yên tâm đi mẹ vẫn ổn và sẽ quan tâm hai đứa từ bất cứ khoảng cách nào. Mẹ yêu hai đứa nhất!"

"Mẹ thật là...có tuổi rồi mà còn đùa vậy"

"Hả? Mẹ vẫn còn trẻ trung chán nhé! Mới 32 chứ đâu"

"Còn người phụ thân của thằng con trai 20 còn ổn chứ?"

"Onii-cha— À, bố của hai đứa vẫn ổn, ông ấy vẫn sung sức lắm"

"Vậy sao..."

"...Mẹ...Mẹ xin lỗi vì đã không ở bên được hai đứa...mẹ thực sự đã không làm tròn được trách nhiệm của một người mẹ...Nhưng mẹ không thể làm khác được, mẹ không thể làm gì khác ngoài việc tin tưởng vào hai đứa...mẹ chỉ có thể tin hai đứa sẽ đạp đổ mọi trở ngại trước mắt mình...Kaga, con phải yêu thương Seimon và bảo vệ em gái mình. Dù tới bây giờ mẹ tin hai đứa đã vượt trên cả sự yêu thương ấy...Vậy nên, hai con hãy tiếp tục lấp đầy sự thiếu thốn trong cuộc đời nhau cho thay mẹ nhé..."

[Rẹttt, Rẹttt]

"Năng lực của Sensei là Tiên đoán..."

"Thật tình, có cần nói dài dòng vậy không chứ"

Kaga cầm tập hồ sơ và máy ghi âm lên.

"Hừ, Sensei mất công làm nhiều thứ như vậy mà trên mặt ngươi còn không có lấy một nét gì cảm động hay buồn bã"

"Đâu có lí do để tôi buồn cơ chứ"

"Hừ, yếu đuối lại còn giả vờ nữa"

"À, mà còn Đồng phục thì sao? Dù có không đồng ý vào học hay không nhưng có hồ sơ thì ít phải có đồng phục để tôi thử chứ?"

"Bỏ đi! Nếu ngươi vào học thì chỉ cần cầm phù hiệu trường thôi, ta không muốn ai thấy kẻ yếu kém mặc đồng phục Học viện Đệ Nhất cả"

"Là quyết định của cô đấy"

Chẳng cả quan tâm lời Riku nữa, Kaga bình thản rời khỏi học viện.

_____________________________________

Bình Luận (0)
Comment