Trong lòng mọi người đều sinh ra một loại suy nghĩ, tiểu tức phụ của Tiêu Hàn Tranh chẳng những có phúc khí, mà còn là một bảo bối vàng nha.
Lúc trước sao bọn họ không nghĩ đến chuyện cưới Thời Khanh Lạc về chứ?
Nhà cũ Tiêu gia.
Sau khi Tiêu lão thái thái nghe được chuyện này, vừa đỏ mắt vừa ghen ghét.
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia thật đúng là lợi hại, tùy tiện bán một món đồ của lão thần tiên lưu lại cũng kiếm được 600 lượng.”
Ngô thị trợn mắt xúi giục lão thái thái, “Nương, lúc trước đám kia không có tiền mua nhà ruộng đất của chúng ta, hiện tại đã có rồi.”
“Lúc chúng ta bán vẫn chưa ký khế ước, hiện tại đổi ý vẫn còn kịp.”
Đám người Vương thị cũng cảm thấy có đạo lý.
Tiêu lão thái thái đứng lên, “Hiện tại ta đi tìm Tranh Nhi.”
Vương thị và Ngô thị cũng đứng lên, bộ dáng muốn đi theo.
Ai biết mới đi tới cửa, liền gặp Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh vừa lúc tới nhà cũ.
Tiêu lão thái hiếm khi hoà nhã tươi cười chào đón bọn họ, “Tranh Nhi, các ngươi tới rồi.”
“Mau, vào nhà ngồi.”
Bọn họ đang nghĩ hai người Tiêu Hàn Tranh vừa kiếm được 600 lượng, lần này đến là chủ động muốn mua lại nhà và ruộng đất của bọn họ.
Từng người bọn họ đều thẩm định giá cả trong đầu? Ít nhất cũng phải ba trăm lượng đi? Tốt nhất là 400 lượng.
Ai biết vừa ngồi xuống, Thời Khanh Lạc liền mở miệng nói trước: “Ta kiến nghị nếu các ngươi muốn bán nhà bán ruộng thì nên tách riêng ra mà bán.”
Tiêu lão thái nhíu nhíu mày, “Vì sao ngươi lại muốn chia ra bán? Nếu là bán một thể, tương lai chúng ta trở về, còn có thể chuộc lại một thể.”
Thời Khanh Lạc nhìn về phía lão thái thái giống như nhìn kẻ ngốc.
“Nếu các ngươi bán cho một người, nếu Tiêu đại tướng quân muốn đuổi các ngươi về thì trực tiếp phái người đến ra lệch thu nhà, chuộc nhà cùng đất lại cho các ngươi, lúc đó các ngươi còn ở lại kinh thành được sao?”
“Nếu chia ra mà bán cho nhiều người, đất thì có người trồng trọt, nhà thì có người vào ở, ông ta sẽ đi bức ép từng hộ dân để chuộc lại toàn bộ đất và nhà sao?”
“Như vậy sẽ làm cho người ta nói lời ong tiếng ve, ông ta sẽ không làm chuyện như vậy.”
Nàng không chỉ muốn chặt đứt đường lui của toàn bộ nhà cũ Tiêu gia, còn muốn đề phòng công công chuộc lại nhà và đất, lợi dụng sơ hở này đưa đám người này về quê.
Nụ cười của Tiêu lão thái dần cứng đờ, bộ dạng giống như rất có đạo lý.
“Ta nghĩ rằng các ngươi muốn mua.” Bà ta vẫn không cam lòng.
Thời Khanh Lạc cười nhạo: “Mọi người đều là người thông minh, các ngươi cảm thấy chúng ta sẽ ngu ngốc đến mức mua nhà đất của Tiêu gia các người sao? Rồi về sau các ngươi bị tống về lại thì đến ăn vạ chúng ta?”