Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 13

Sau khi hai người Tiêu tam thẩm rời đi.

Tiêu tộc trưởng mang theo ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn về phía Tiêu mẫu.

"Hàn Tranh hôn mê, các ngươi không thể tự mình kiên cường một chút sao?"

"Cũng đã phân gia đoạn tuyệt quan hệ, nên kiên cường nên cứng rắng đi chứ."

Tiêu mẫu rưng rưng gật đầu: "Vâng!"

Bà cũng phản khán, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ.

Cũng do bà quá yếu, thiếu chút nữa ngay cả con gái cũng không bảo vệ được.

Tiêu tộc trưởng lại nhìn bộ dạng nhu nhu nhược nhược khóc thúc thít của bà, thở dài: "Chỉ hy vọng Hàn Tranh sớm tỉnh lại một chút."

Nếu không không biết ba mẹ con này có thể sống được không nữa.

Ở trong tộc, Tiêu Hàn Tranh chính là tiểu bối mà ông ấy coi trọng nhất, cũng là tự mình bồi dưỡng, nếu còn không tỉnh lại, thật quá đáng tiếc.

Ông ấy cũng sẽ vô cùng đau lòng.

Tiêu mẫu khóc: "Đúng vậy, nếu Tranh Nhi có thể tỉnh lại thì tốt rồi."

Thời Khanh Lạc không đồng ý với lời này lắm, nàng vẫn cho rằng dựa vào người khác không bằng dựa vào mình.

Chẳng qua với tình tình của Tiêu mẫu, nói gì cũng không có tác dụng.

Hơn nữa nhìn tình huống mới vừa rồi, Tiêu mẫu cũng cố gắng bảo vệ nữ nhi của mình.

Chỉ tiếc trình độ thể lực và sự hung hãn của hai bên chênh lệch quá xa, Tiêu mẫu cũng không có cách nào.

Tiêu tộc trưởng từ trong lòng cầm ra một túi tiền: "Chỗ này là mấy lượng bạc mà ta và các tộc lão khác cùng nhau góp vào, ngươi cầm lấy nhanh chóng mời thầy thuốc xem bệnh cho Hàn Tranh đi."

Trong lòng Tiêu mẫu cảm động, trước đó bà đã mượn nhà Tiêu tộc trưởng sáu lượng bạc cho nhi tử khám bệnh rồi.

Tộc trưởng không chỉ không thúc giục bà trả tiền, bây giờ còn cùng các tộc lão quyên góp đưa tiền đến, thật ra mấy nhà bọn họ cũng không giàu có gì.



Mặc dù bà tin tưởng uống thuốc của Thời Khanh Lạc sẽ có hiệu quả, nhưng nếu con trai thật sự không giảm sốt tỉnh lại, hoặc là sau khi tỉnh lại thân thể ốm yếu, như vậy còn phải tiếp tục bốc thuốc bồi bổ thân thể mới được.

Cho nên dù bạc này cầm phỏng tay, nhưng Tiêu mẫu vẫn không thể không cầm.

Bà đi tới trước mặt Tộc trưởng quỳ xuống dập đầu bang bang: "Cảm ơn đại ân đại đức của Tộc trưởng và các vị tộc lão, chờ Tranh Nhi tỉnh lại, chúng ta nhất định sẽ góp bạc trả lại cho mọi người."

Khoảng thời gian này, nếu như không có mấy người Tộc trưởng giúp đỡ, bà cũng không biết mang theo bọn nhỏ sống thế nào nào nữa.


Lúc trước, đám người Tộc trưởng cũng giúp nhi tử rất nhiều, phần ân tình này bà sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.

Bà lại hít sâu một hơi nói: "Nếu như Tranh Nhi không tỉnh lại, bạc này ta cũng sẽ trả lại."

Từ chuyện này có thể nhìn ra được, mặc dù tính tình của Tiêu mẫu mềm yếu, nhưng làm người vẫn rất có trách nhiệm.

Tiêu tộc trưởng khoát tay nói: "Chúng ta không vội, bây giờ việc nên làm là cứu Hàn Tranh đã."

Tiếp đó liếc nhìn Thời Khanh Lạc: "Thời cô nương, mới vừa rồi cảm ơn ngươi đã che chở mẹ con Tiêu gia."

Mới vừa rồi lúc bọn họ đuổi đến, đúng lúc nhìn thấy Thời Khanh Lạc đuổi đám người Ngô gia đi.

Nếu không bọn họ muốn đuổi đám người Ngô gia đi, thật sự còn có chút phiền phức.

Thời Khanh Lạc không thèm để ý cười nói: "Không cần khách khí, gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ mà thôi."

Tiêu tộc trưởng vẫn nhắc nhở một chút: "Ở huyện thành, Ngô gia không chỉ là phú hộ, muội muội ruột của Ngô phu nhân còn gả cho Tri phủ làm tiểu thiếp, ngay cả Tri huyện cũng cho bọn họ ba phần mặt mũi."

"Sau này Thời cô nương nên cẩn thận một chút."

Mặc kệ nói như thế nào, vị cô nương này cũng giúp đỡ Tiêu gia, ông ấy cũng không hy vọng nàng bị Ngô gia trả thù xảy ra chuyện gì đó.

Thời Khanh Lạc phát hiện tộc trưởng và tộc lão của thôn Hạ Khê còn có tình người hơn thôn Thượng Khê rất nhiều.

Nàng cũng nhận lời nhắc nhở của đối phương: "Được, ta sẽ chú ý."

Tiêu tộc trưởng lại dặn dò Tiêu mẫu, nếu như Tiêu gia kia còn muốn bán Tiêu tiểu muội, thì để cho Tiêu nhị lang đến tìm bọn họ.

Sau khi nói xong mới dẫn thôn trưởng và mấy người khác rời đi.

Bình Luận (0)
Comment