Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 134

Nhất thời nàng ta trào nước mắt: "Nương, ta là người mà tướng công cưới hỏi đàng hoàng, không phải là thiếp. Nương không thích ta cũng không sao, nhưng nếu những lời này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến đường làm quan của tướng công. "

Đây là một sự khiêu khích trắng trợn. Nàng ta biết tướng công mình coi trọng quyền lực hơn cả.

Quả nhiên sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch ngày một đen lại.

“Bang!” Đột nhiên, Tiêu lão thái đứng dậy và tát vào mặt Cát Xuân Như.

Tiêu lão thái còn nhổ nước bọt vào mặt nàng ta: “Ta phi, ngươi mà là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, chỉ là một ngoại thất không được tính là thiếp. Lão nương nói ngươi là thiếp là đã nhân nhượng lắm rồi."

“Ta và nhi tử mình nói chuyện đến lượt ngươi xen vào sao.”

“Không biết xấu hổ còn vô liêm sỉ, một kẻ khắc c.h.ế.t cha mẹ sa cơ thất thế còn mang theo đệ đệ muội muội, dám ở trước mặt ta khích bác quan hệ của ta và nhi tử, sao ngươi không đi tiểu rồi soi xem mình có đức hạnh gì.”

Thời Khanh Lạc liên tục nhấn mạnh rằng con hồ ly tinh này nhất định sẽ khiêu khích mối quan hệ của họ với lão nhị, nàng còn phân tích một số lời lẽ khiêu khích.

Còn chắc chắn rằng ngày đầu tiên đến phủ tướng quân Cát Xuân Như khóc lóc xúi giục nhi tử.

Tất nhiên những lời bà ta vừa nói đều do Thời Khanh Lạc cẩn thận dạy dỗ.

Lại nói, mắng ra đúng là thoải mái.

Tiêu Nguyên Thạch không kìm được lớn tiếng hét: “Đủ rồi!”

Một mặt ông ta đau lòng cho tiểu kiều thơ, mặt khác bị đụng trúng cái gai trong lòng.

Khổng thị đại biểu cho quãng thời gian đen tối trong quá khứ mà ông ta không muốn nhắc đến.

Hơn nữa nương của ông ta thật quá đáng, không những hành hạ, còn dùng ngôn ngữ vũ nhục nương tử, còn động thủ nữa.

Tiêu lão thái suy nghĩ đến chỗ tốt của chuyện lợi dụng chữ hiếu, đó là uy h.i.ế.p hai đứa xúc sinh này.

Nhìn thấy Cát Xuân Như vừa khóc, lão nhị liền đau lòng.

Vì thế bà ta lập tức ngồi dưới đất, vỗ đùi khóc lên.

“Lão nhị ngươi chính là cái đồ súc sinh! Ta và cha ngươi ngàn dặm xa xôi bán nhà bán đất, bị cướp bóc tới phải đi ăn xin tới kinh thành thăm ngươi, sao ngươi có thể trách mắng nương mình như vậy.”

“Còn tức phụ mới của ngươi thì coi thường người bà bà này, phục vụ bữa tối cho ta, thì có làm sao? Chỉ vậy mà ngươi liền đau lòng rồi?”

“Hơn nữa lúc người còn là nông dân lại nuôi dưỡng ngoại thất bỏ vợ bỏ con nâng đỡ con hồ ly tinh này lên làm chính thất, đây là sự thật, nếu đã dám làm, hà cớ gì sợ người ta đàm tiếu?”



“Đừng tưởng rằng đến kinh thành, những điều ghê tởm các ngươi sẽ không có ai biết.”

“Nếu các ngươi còn bất hiếu như vậy, chúng ta lập tức đi ra ngoài nói cho mọi người biết, hồ ly tinh này giả bộ sinh nói vu khống cho chính thế trước , nhân cơ hội ly giám, để cho ngươi và nhi nữ của mình đoạn tuyệt quan hệ.”

“Ta thật sự muốn đi hỏi Thánh Thượng, đại tướng quân mà ngài thân phong, sao lại làm chuyện không có nhân tính như vậy.”

“Khổng thị thì không nói, nhưng đám Tranh Nhi là nhi tử nữ nhi ruột thịt của ngươi, hà cớ gì lại táng tận lương tâm như vậy.”

Tiêu lão thái càng nói càng tức giận, phát tiết những gian khổ oán khí, úy khuất ở trên đường, ở trong thôn, ở chỗ này bị chê, nhìn thấy hai tên súc sinh này sống tốt.

Thời Khanh Lạc nói, chẳng những phải dùng dùng đạo hiếu uy hiếp, mà còn nắm lấy nhược điểm của hai tên súc sinh này, mới có thể ở lại phủ tướng quân, cướp đoạt quyền quản gia.

Đấu với hai tên súc sinh này không thể nhường nhịn và khách khí được, chỉ có thể xem ai ác hơn ai, bị ai áp chế.

Hừ, muốn so sánh hai tàn nhẫn hơn sao, bọn họ không sợ.

Cùng lắm thì trở về quê quán sinh sống, nhưng tuyệt đối không thể để cho hai súc sinh này sống tốt.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tiêu Nguyên Thạch và Cát Xuân Như đều thay đổi.

Lúc nào Tiêu lão thái lại trở nên sắc bén như vậy? Tất cả những lời này của bà ta đều đúng trọng tâm.

Không chỉ chọc vào ống phổi của họ, mà còn đ.â.m vào tim của họ. Càng khiến cho bọn họ nhịn không được mà lo lắng, sợ người nhà cũ Tiêu gia đi nói bậy khắp nơi.

Nếu âm thầm làm những chuyện này thì không có gì, đừng nói bọn họ chỉ là tân quý, trong đại tộc cũng xảy ra không ít.

Nhưng nếu bị truyền ra, bị quan viên tố cáo thì thật sự không ổn.

Tiêu Nguyên Thạch khẳng định, những lời này người như Tiêu lão thái có thể nói ra được, hoặc là nghĩ ra được.

Vậy mà đến chuyện hỏi Thánh thượng cũng biết được, còn biết lấy đạo hiếu ra áp chế bọn họ, còn nói rất đúng nhược điểm của họ nữa.

Đây không phải là chuyện tốt.

Ông ta hít một hơi sâu, đi đến đỡ Tiêu lão thái dậy, “Nương, người đừng hiểu lầm, lúc trước chúng con vừa đến kinh thành còn chưa đứng vững gót chân, thế nên mới trì hoãn tới bây giờ.”

“Vốn dĩ vẫn luôn nghĩ đến việc đón nương và cha tới kinh thành phụng dưỡng.”

Tiêu lão thái la lối khóc lóc, ông ta thật sự không có cách nào, không lẽ ra tay g.i.ế.c nương của mình?

Cho nên trước tiên vẫn làm theo bà ta đã, sau đó lại chậm rãi tìm cơ hội, đóng gói đưa người về nông thôn.

Bình Luận (0)
Comment