Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 235

Thấy trong mắt Tiêu tiểu muội và Nhị lang lộ vẻ hâm mộ nhìn đám người Lương Hữu Tiêu.

Thời Khanh Lạc đi qua cười nói: "Ta đã bảo Tiêu Mộc làm nhiều thêm ván trượt và xe trượt rồi, hai đứa đều có phần."

Tiêu tiểu muội ngẩn người: "Tẩu tử, muội cũng có thể chơi sao?"

Thời Khanh Lạc cười nhéo nhéo mặt của Tiêu tiểu muội: "Đương nhiên có thể chơi, nếu ai dám lải nhải nói bậy với muội, cứ trực tiếp đánh người đó."

Gần đây tiểu cô đang theo nàng học võ, tiến bộ rất nhanh, nếu đánh người không có giá trị vũ lực gì, hoàn toàn không thành vấn đề.

Tiêu tiểu muội lớn lên rất đẹp, trước kia,dinh dưỡng không tốt, xanh xao vàng vọt, tóc cũng khô xơ, rất giống Thời Khanh Lạc.

Dưỡng mấy tháng, thịt đã nhiều lên không ít, làn da trở nên trắng nõn, tóc cũng đen hơn.

Còn có một đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, nhìn qua quả là một tiểu mỹ nhân.

Thời Khanh Lạc vô cùng thích tiểu mỹ nữ do mình nuôi dưỡng này, thỉnh thoảng còn xoa mặt Tiêu tiểu muội một cái.

Tiêu tiểu muội bị lời đùa giỡn của tẩu tẩu làm buồn cười, "Được, muội nghe tẩu tử hết."

Nghe được đối thoại của hai người, ba người Lương Hữu Tiêu: "..."

Thời Khanh Lạc hoàn toàn dạy hư tiểu cô này rồi.

Bọn họ biết mỗi buổi sáng, Thời Khanh Lạc đều sẽ dẫn tiểu cô này đi theo Tiêu Hàn Tranh luyện võ.

Trước kia còn tưởng rằng chủ yếu là vì muốn thân thể khỏe mạnh, hiện tại xem ra là vì muốn đánh người nha ..........

Bọn họ thực không có cách nào tưởng tượng, bộ dáng Tiêu Bạch Lê ôn nhu đơn thuần đánh người.

Lại chơi một lát, Lương Hữu Tiêu đi đến trước mặt Thời Khanh Lạc, "Nếu không chúng ta hợp tác bán ván trượt và xe trượt đi."

Đây là trò chơi mà Đại Lương không có, hơn nữa hắn ta cảm thấy già trẻ đều có thể dùng.

Người lớn trẻ nhỏ đều có thể dùng ván trượt thay đi bộ, ngay cả bọn họ lớn rồi cũng rất thích trò chơi này.

Tuyệt đối có thể kiếm một khoảng tiền, nếu thành, vậy có lẽ hắn ta sẽ kiếm được thùng tiền đầu tiên.

Thời Khanh Lạc làm ra ván trượt và xe trượt ván, ngoại trừ việc muốn Lương Hữu Tiêu đưa cho Hề Duệ chơi ra, tất nhiên cũng muốn hợp tác.

"Có thể."

"Có điều trò chơi này rất dễ dàng bị bắt chước, cho nên tốt nhất sau khi ngươi trở lại kinh thành lập tức thành lập một cái xưởng xe lớn, trước tiên tích góp nhiều số lượng, sau đó bán ra chiếm trước thị trường."

"Tốt nhất ở trên xe trượt khắc một cái dấu hiệu, về sau làm cho người ta vừa thấy đã biết là cửa hàng của các ngươi.”

Cổ đại cũng có thể phát triển thương hiệu.

Lương Hữu Tiêu vuốt cằm "Ý kiến này không tệ."

Hắn ta có chút kích động nói: "Đi thôi, chúng ta đi vào nói chuyện chuyện hợp tác thật tốt"

Thời Khanh Lạc gật đầu, mấy người cùng nhau trở về nhà, ngồi ở trong sân nói chuyện.

Rất nhanh đã nói xong, Lương Hữu Tiêu xây xưởng cũng tìm người đến làm ván trượt và xe trượt, rồi phụ trách bán đi.

Thời Khanh Lạc thì dùng kỹ thuật lấy cổ phần, về sau lợi nhuận hàng tháng sẽ chia cho nàng hai phần.

Nàng còn muốn trên ván trượt và xe trượt, phải khắc hai chữ "Nam Khê".

Lương Hữu Tiêu đồng ý.



Hai người còn lập một cái khế ước, Phỉ Dục Triết là người làm chứng.

Sau khi thương lượng xong, Lương Hữu Tiêu lại hỏi: "Ngươi có cách nào có thể làm cho lão hoàng thúc kia ra tay không?"

Nếu Lương Hữu Tiêu quyết định phải về xem kịch, vậy tự nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Tuy rằng hắn ta và Hề Duệ đều là công tử ăn chơi trác táng, nhưng lại không phải cùng một vòng tròn với đám lão ăn chơi trác táng kia, đều là ai chơi theo ý người nấy.

Cho nên muốn cho hoàng thúc đi tới mấy chỗ kia, phải thông đồng với đối phương trước.

Ăn chơi trác táng thích nhất chính là ăn nhậu, chơi bời và tìm kiếm kích thích.

Mà hiện tại ở kinh thành lại không có trò gì hấp dẫn.


Ván trượt và xe trượt, đoán chừng sẽ không giữ chân được hoàng thúc đã hơn bốn mươi kia.

Thời Khanh Lạc vừa nghe hắn ta hỏi như vậy, lập tức đoán được suy nghĩ của hắn ta.

Nàng hỏi: “Ngươi nói lão ăn chơi trác táng bình thường thích chơi cái gì?”

Hai ngày trước, tiểu tướng công trong lúc vô tình đề nghị tìm người trong vòng lão ăn chơi trác táng, Lương Hữu Tiêu cũng nhớ tới người tốt nhất để đè phụ thân cặn bã kia.

Lương Hữu Tiêu chưa suy nghĩ đến chuyện này, “Thanh lâu, tiểu quán hay sòng bạc đều là những địa điểm bọn họ thường lui tới, những chỗ này bọn họ đều rất thích.”

Thật ra hắn ta cũng có nghe nói được sở thích của vị hoàng thúc kia.

Bằng không thì để Thời Khanh Lạc lấy ra vài công thức món ăn, hắn ta lấy về kinh thành làm, rồi mời hoàng thúc tới ăn mấy ngày.

Thời Khanh Lạc nghe hắn ta nói xong, nghĩ rồi hỏi: “Ý ngươi là có phải ông ta thường xuyên tới sòng bạc chơi không?”

Lương Hữu Tiêu gật đầu, “Không sai, một tháng thì có non nửa tháng đều ở sòng bạc.”

Thời Khanh Lạc búng tay, “Có cách rồi.”

“Chúng ta có thể làm bài và mạt chược.”

Mạt chược và bài, ở hiện đại cũng có rất nhiều người thích chơi, người cổ đại thích đi sòng bạc thì hẳn cũng không ngoại lệ.

Lương Hữu Tiêu không hiểu, “Cái gì là mạt chược, cái gì là bài?”

“Nói ngươi cũng không biết, chờ ta làm xong rồi mang đến cho ngươi chơi, lúc đó ngươi sẽ rõ ràng.”

Thời Khanh Lạc lại nói: “Cho nên thật ra ta thấy ngươi còn có thể mở một quán kinh doanh mạt chược và bài đó.”

Mỗi ngày chỉ cần chờ thu tiền.

Ánh mắt Lương Hữu Tiêu sáng lên, “Nghe cũng không tồi, nhưng mà ngươi nhanh làm ra đi, ta muốn chơi thử.”

Lúc hắn ta nhàm chán ở kinh thành, thỉnh thoảng cũng sẽ đi sòng bạc chơi mấy ván.

Kinh doanh của mấy sòng bạc lớn nhỏ ở kinh thành đều tốt bất bình thường

Chẳng qua hắn ta không tiện cắm một chân vào.

Nhưng nếu có trò chơi mới, hắn ta có thể dựa vào bối cảnh cường thế của nhà mình mà mở một sòng bạc.

Thời Khanh Lạc gật đầu, “Được, vậy các ngươi chờ ta, ta đi đến nhà cũ một chuyến.”

Nói tới mạt chược, còn cần phải tìm hai cha conTiêu Mộc chế tác điêu khắc.

Bài thì có thể chờ tiểu tướng công trở về, cùng nhau làm.

Mấy hôm nay vừa đúng lúc không cẩn thận làm ra mấy tờ giấy rất dày, hiện tại vừa hay có thể lấy làm bài chơi.

Bình Luận (0)
Comment