Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 317

Đám người Tiêu lão thái biết Cát Xuân Như luyến tiếc.

Trong lòng càng quyết tâm muốn đè đầu nữ nhân này.

Để nàng ta tiếp tục nắm giữ phủ tướng quân thì quá bất lợi cho bọn họ.

Cũng không thể để những gì lão nhị kiếm được hời cho đồ đĩ này và nhà của nàng ta được.

Tiêu Nguyên Thạch không ngờ người Tiêu gia tàn nhẫn như vậy.

Ông ta nói: “Nương, hai phần ba cũng quá nhiều.”

Tiêu lão thái thái không muốn nghe trả giá, “Vậy báo quan, lão nương hưu cái độc phụ này, để toàn kinh thành biết nàng ta là dạng người gì.”

“Chỉ cần nàng ta rời khỏi chỗ này, toàn bộ số bạc trong phủ tướng quân, một phân tiền ta cũng không cần.”

Tiêu Nguyên Thạch: “…” Sao các ngươi không lên trời ở hết đi?

Quả nhiên, người Tiêu gia kết hợp với đứa con dâu hư kia, bây giờ trở nên đặc biệt khó chơi.

“Nương, Nhị hoàng tử coi trọng muội muội của Xuân Như, qua một đoạn thời gian sẽ cưới người về nhà làm trắc phi.”

Tiêu Nguyên Thạch tiếp tục nói: “Như thế nào chúng ta cũng phải chuẩn bị một phần hồi mua phong phú cho muội ấy, nếu không Nhị hoàng tử sẽ nhìn nhà chúng ta như thế nào?”

“Nếu Xuân Di thành trắc phi của Nhị hoàng tử, ta cũng có thể nhờ Nhị hoàng tử hỗ trợ chiếu cố Đại Lang và Nhị Lang.”

Muốn nói đến ích lợi, vậy ông ta cũng sẽ nói ích lợi.

Nói như vậy, người Tiêu gia hẳn là sẽ có chút kiêng kị, không cay nghiệt với thê tử như vậy nữa.

Người Tiêu gia vừa nghe, trong lòng đều lộp bộp một chút.

Thật là không có thiên lý, muội muội kia của Cát Xuân Như vậy mà cũng có thể gả cho Nhị hoàng tử làm trắc phi.

Tiêu lão gia tử vẫn luôn không nói gì, đột nhiên nhìn nhi tử hỏi: “Lão nhị, chuyện này ngươi trợ giúp không ít đi?”

Về cơ bản Tiêu gia đều là lão thái thái lão chủ, nhưng một khi lão gia tử lên tiếng thì rất có tiếng nói.

Tiêu Nguyên Thạch biết lão gia tử nhìn như im lìm không dễ giận, nhưng ông không dễ lừa giống như đám người lão thái thái dễ.

Cha ông ta thông minh hơn những người khác nhiều.

Ông ta còn nhớ rõ năm đó đi phục dịch trong quân, cha ông ta trộm mấy lượng bạc đưa cho ông, còn chuẩn bị thêm một ít thức ăn.

Xưa nay ở nhà, chủ yếu là lão thái thái bất công nhất.

Cho nên đối lão gia tử, ông ta vẫn có chút hảo cảm.

Ông ta đầy ý vị nói: “Cha, đưa Xuân Di tới Nhị hoàng tử làm trắc phi, đối với phủ tướng quân là lợi nhiều hơn hại.”

Tiêu lão gia tử thở dài, “Ngươi đó!”

“Đưa nàng ta lên làm trắc phi, ngươi không phải sẽ thấp hơn họ một đầu sao?”

“Tức phụ ngươi sinh không ra hài tử, ngươi lại cùng Tranh Nhi đoạn thân phân gia, về sau ngươi sẽ thế nào? Người để tang cũng không có.”



Tiêu lão hai mắt lo lắng nhìn Tiêu Nguyên Thạch, “Đến lúc đó nếu nhân gia muốn tiến thêm một bước, ba người tỷ đệ kia còn không phải sẽ cưỡi lên đầu ngươi?”

“Chúng ta thì không sao cả, dù sao sẽ đi Bắc Cương, nếu thật sự không được thì hồi thôn Hạ Khê trồng trọt.”

“Nhưng ta thật không muốn nhìn ngươi tuyệt hậu!”

Lời này của lão gia tử là nửa thật nửa giả, đối đứa con trai này tuy rằng không phải là đứa ông ta thương nhất, nhưng rốt cuộc cũng là thân sinh.

Lúc trước nhi tử muốn đoạn thân phân gia với huynh muội Tiêu Hàn Tranh, ông ta đã phản đối.

Nhưng nhi tử giống như là bị ma nhập, bị Cát Xuân Như mê hoặc đến đông tây cũng không phân biệt được, ông ta nói gì nó cũng không nghe.


Hiện tại xem đi, Cát Xuân Như chính là yêu tinh xảo quyệt, còn tôn tử Tiêu Hàn Tranh vừa nhìn đã thấy có tiền đồ.

Nghe lão gia tử quan tâm, trong lòng Tiêu Nguyên Thạch có chút cảm động.

Tiêu Nguyên Thạch trả lời: “Cha, ta biết ngài quan tâm ta, nhưng lòng ta hiểu rõ, ngài yên tâm.”

Nếu muốn đưa Cát Xuân Di đến phủ Nhị hoàng tử, sao ông ta có thể không chút chuẩn bị.

Lại nói chỉ là một nữ nhân trong hậu viện, sao có thể ảnh hưởng đến triều đình.

Nếu thực sự Nhị hoàng tử là người ngu xuẩn bị nữ nhân dắt mũi, cũng sẽ không có nhiều người ủng hộ như vậy.

Chuyện đưa người làm thiếp này, chẳng qua là muốn gia tăng quan hệ giữa phủ Nhị hoàng tử và phủ Tướng quân thôi.

Chẳng qua lúc này nghe được lời nhắc nhở của cha, đúng là ông ta nên chuẩn bị đường lui.

Cát Xuân Như không ngờ lão nhân này lại biết nói lời châm ngòi như vậy.

Đây rõ ràng là muốn tướng quân không nâng đỡ muội muội nàng ta.

Trong lòng nàng ta vô cùng căm hận, chờ khi những người này đi Bắc Cương, cái chân của lão nhân này cũng phải đánh gãy.

Tiêu lão gia tử xua xua tay, “Trong lòng ngươi hiểu rõ là được.”

“Chúng ta già rồi, cũng chỉ hy vọng về sau ngươi sống tốt.”

Dù sao mục đích của ông ta chính là ghim cái gai trong lòng nhi tử, cũng không quan tâm tương lai về sau của tỷ đệ Cát Xuân Như.

Ông ta hiểu rõ tính tình hẹp hòi của đứa con trai này.

Tiêu lão thái làm bộ gạt lệ, “Đúng vậy, cháu trai lớn của ngươi bệnh đến như thế này, vậy mà ngươi không quan tâm, còn muốn đi giúp muội muội của người muốn g.i.ế.c nó, lương tâm của ngươi bị chó ăn hết rồi.”

Tiêu Nguyên Thạch lui một bước, “Tiền bạc trong kho có thể cho các người hai phần ba, còn thi hoạ đồ cổ, các người cầm lấy cũng vô dụng.”

Ông ta còn có tư khố nhỏ, chứa không ít bạc.

Người Tiêu gia thấy tình hình tốt đẹp thì ngừng lại, những cái thi họa đồ cổ gì đó, bọn họ cũng không tiện mang theo.

Tiêu lão thái nói: “Trừ bỏ tiền bạc, châu báu cũng phải cho chúng ta hai phần ba.”

Cát Xuân Như nhéo Tiêu Nguyên Thạch một cái, cái này cũng không thể đáp ứng.

Nàng ta phải cho muội muội của hồi môn.

Bình Luận (0)
Comment