Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 349

Trở lại phủ tướng quân, Tiêu Nguyên Thạch cho y phủ đi xem hai người Cát Xuân Như một chút.

Lúc này Cát Xuân Như đã tỉnh, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyên Thạch.

Nếu là trước kia, Tiêu Nguyên Thạch đã sớm tiến tới dỗ dành.

Nhưng hiện tại ông ta vô cùng buồn bực.

“Xuân Như, vì sao nàng không hỏi ta trước?”

Thấy ánh mắt Cát Xuân Như càng u oán hơn, ông ta giơ tay nói: “Ta dám thề, Liễu Như không phải là ngoại thất ta nuôi bên ngoài, nếu không thiên lôi sẽ đánh c.h.ế.t ta.”

“Trước đó ta cũng không hề có ý định nạp nàng ta vào phủ.”

Cát Xuân Như không thể tin được nhìn về phía ông ta, “Vậy tại sao chàng lại thường xuyên chạy đến viện của nàng ta?”

Hiện tại Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch thề, thật sự hối hận rồi.

Với tính tình của Tiêu Nguyên Thạch, nếu ông ta đã dám thề vậy thì nhất định không phải nói dối.

Vậy lúc nãy nàng ta ồn ào làm gì?

Lúc này nàng ta đột nhiên có một loại cảm giác mình bị mắc mưu.

Tiêu Nguyên Thạch nói đúng sự thật: “Lúc trước trong lúc vô ý ta từng gặp qua nàng ta hai lần, nên có lui tới, cũng có ngẫu nhiên cùng nhau trò chuyện.”

“Gần đây vì đám lão thái thái ở phủ tướng quân, ta trở về là cảm thấy phiền muộn trong lòng, lại không có nơi nào để đi, nên mới tới chỗ nàng ấy ngồi tâm sự.”

Ông ta không hề cảm thấy việc này có vấn đề gì.

Trong lòng Cát Xuân Như cười lạnh, đã bị câu dẫn đến mức thường xuyên nói chuyện phiếm, còn dám nói không có cái gì.

Chẳng qua đó cũng là suy đoán của nàng ta, dám chắc là Đào Liễu đã sử dụng thủ đoạn gì đó, nhìn bộ dạng của Tiêu Nguyên Thạch, xem ra trước kia ông ta cũng không hề có ý định sai lầm nào.

Nàng ta hỏi: “Vậy chàng hiện tại tính lo liệu nàng ta như thế nào?”

Tiêu Nguyên Thạch nghĩ nghĩ trả lời: “Hiện tại trong sạch của nàng ấy đã bị nàng huỷ hoại, còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có nạp vào phủ tướng quân.”

Cát Xuân Như trừng lớn hai mắt, “Cái gì, chàng muốn nạp nàng ta làm thiếp?”

Tiêu Nguyên Thạch nhướng mày, “Nếu không thì sao?”

“Xuân Như, chuyện này hoàn toàn là do nàng ồn ào ra.”

Ông ta lại nói: “Nếu hôm nay nàng không nháo để mọi người đều biết mà trước tiên nói với ta chuyện này, thì chuyện này sẽ không biến thành như vậy.”



Sự việc này hôm nay, ông ta thật sự có ý kiến với cách làm của Cát Xuân Như.

Ồn ào một trận, bây giờ hay rồi, chuyện xấu trong nhà hoàn toàn truyền hết ra ngoài.

Trừ chuyện Cát Xuân Như là nữ nhi của huynh đệ kết bái của ông ta ra, những chuyện khác đều bị mọi người biết hết.

Khỏi cần phải nghĩ, ngày mai thượng triều, ông ta nhất định sẽ bị đám người Ngự sử vạch tội.

Cát Xuân Như cũng biết hôm nay là nàng ta quá xúc động, “Không được, ta không đồng ý để nàng ta vào cửa.”

Nàng ta nhấn mạnh: “Chuyện lúc trước ta nói với chàng là sự thật, nàng ta là Đào Liễu, xuất thân từ thanh lâu, thiếp chuộc từ thanh lâu của lão thái thái còn sạch sẽ hơn cả nàng ta nữa.”

Tiêu Nguyên Thạch thở dài, “Nàng ấy tên là Liễu Như, là nữ nhi của thương hộ Giang Nam, trước kia cha mẹ song vong nên tới ở tạm nhà cô cô trong kinh thành.”

“Thân phận này ta đã tra xét qua, không hề có vấn đề.”

Ông ta giương mắt, ý vị thâm trường nhìn Cát Xuân Như nói: “Đúng thật là ta có tra ra được một người tên gọi Đào Liễu, nhưng đã bỏ trốn cùng với tùy tùng phụ thân nàng lưu lại.”

“Ta bên này tra ra được, bọn họ đã chạy tới Bắc Cương.”

“Ta cũng tìm được bức hoạ Đào Liễu, lớn lên có mấy phần tương tự Liễu Như, nhưng không phải là cùng một người.”

Sau khi Liễu Như xuất hiện, tuy rằng vừa khéo đi ở trên đường gặp được, nhưng ông ta cũng từng nghi ngờ có phải là có người an bài hay không.

Vì thế đã đi điều tra qua.

Xem từ bức họa thì dung mạo của Đào Liễu và Liễu Như có phần hơi tương tự, nhưng khoé mắt Liễu Như có nốt ruồi, khí chất cũng hoàn toàn không giống nhau.

Còn có tin tức từng nói Đào Liễu vẫn luôn lớn lên ở kinh thành, mà giọng nói của Liễu Như nói lại là chất giọng Giang Nam mềm mại.

Chuyện hôm nay, ông ta cũng đã cho người tra xét.

Từ đầu đến cuối Liễu Như đều không có thừa nhận hay quá phận trước mặt Cát Xuân Như, có khả năng thật sự là hiểu lầm.

Cát Xuân Như vô cùng tức giận, “Nàng ta đang diễn kịch đó, sao chàng có thể biết đó không phải là cùng một người.”

“Nàng ta còn chưa được nạp vào phủ, chàng đã thiên vị nàng như vậy, trong lòng chàng rốt cuộc còn có ta hay không?”

Tiêu Nguyên Thạch bất đắc dĩ nói: “Nàng hoàn toàn nghĩ bậy rồi, lòng ta duy chỉ có nàng, nàng không phải vẫn luôn biết điều đó sao.”

Thái độ của ông ta trở nên mềm mại, “Chuyện hôm nay ở kinh thành đã làm nhiều người chê cười, ngày mai ta thượng triều còn sẽ bị hạch tội, đã rất mệt, nàng đừng náo loạn nữa, được không?”

Cát Xuân Như nghẹn họng, nàng ta nghĩ đến lời muội muội nói, miễn cưỡng nhịn xuống.

Nàng ta lại hỏi: “Chàng nhất định phải nạp nàng ta vào phủ?”

Tiêu Nguyên Thạch lại thở dài, “Trừ chuyện nàng hủy hoại trong sạch của nàng ấy, nương ta cũng đã nói, nếu ta không nạp Liễu Như vào phủ, bà ấy sẽ không đi Bắc Cương, lại sẽ tìm mấy thiếp thất cho ta, tìm đến khi nào ta có được nhi tử thì bà ấy mới có thể yên lòng.”

Bình Luận (0)
Comment