Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 368

Hoàng cung.

Rất nhanh Hoàng Đế cũng nhận được tin tức.

Bởi vì Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cũng không có ý che giấu, cho nên khi Hoàng Đế nhận được tin, còn bao gồm toàn bộ nội dung mấy người Thời Khanh Lạc nói chuyện ở đại sảnh.

Nhìn thấy Thời Khanh Lạc gọi Tiêu Nguyên Thạch “Tiền cha chồng”, Hoàng Đế suýt chút nữa phun trà ra khỏi miệng

Tiểu nha đầu kia là cố ý đi?

Cũng cảm thấy hai chữ sau này có ý nghĩa khác.

Ngài lại tiếp tục xem xuống dưới.

Càng xem càng dở khóc dở cười, đặc biệt nhìn đến chỗ Thời Khanh Lạc chạy ra ngoài đổi trắng thay đen, cảm giác giống như đang xem một vở kịch vậy.

Đúng lúc ngài cũng đang ở cung điện của Thái Hậu, sau khi xem xong thì đưa giấy cho Thái Hậu.

Sau đó cảm thán: “Nha đầu này, không những lanh lợi, mà còn không dễ chọc.”

Thái Hậu bị bệnh trong lời đồn, lúc này khuôn mặt vô cùng hồng hào dựa vào ghế, tiếp nhận thư rồi xem thử.

Đây là ghế salon sau khi Hề Duệ từ huyện Nam Khê trở về, cố ý bảo thợ mộc làm ra, mang vào dâng cho Thái Hậu để bày tỏ lòng hiếu thảo.

Thái Hậu rất thích, bình thường trước kia vẫn luôn không thích ngồi ghế dựa.

Sau khi xem xong, bà khẽ cười ra tiếng: “Nha đầu này thật thú vị.”

Yêu ghét rõ ràng, biết ăn nói, tuy bà chưa gặp qua, nhưng có thể tưởng tượng, đây là một cô nương tràn đầy sức sống.

Bởi vì có quan hệ tốt với cháu ngoại nữ, cộng thêm việc hiến tặng giống, bà ngày càng có ấn tượng tốt với Thời Khanh Lạc.

“Tiêu Nguyên Thạch thật sự đã đi quá xa, nha đầu này làm không sai.”

Bà nhìn vào tin tình báo, cảm thấy vô cùng sảng khoái với mấy lời mà Thời Khanh Lạc nói với Tiêu Nguyên Thạch.

Đối với mấy người nam nhân bạc tình bạc nghĩa, Thái Hậu cũng vô cùng căm ghét.

Năm đó nếu không có nhà mẹ đẻ bà hỗ trợ, cùng với hỗ trợ của các chư hầu khởi binh đánh trận, tiên đế muốn lật đổ phong kiến tiền triều, thật sự là không dễ dàng.

Nhưng tên hỗn đản kia, sau khi lên làm Hoàng Đế, đứng vững chân trên triều đình, thì bắt đầu sủng thiếp diệt thê.

Nhà mẹ đẻ của bà chỉ có thể nhanh chóng giao ra binh quyền, hành sự càng cẩn thận, không cho tên hỗn đản kia bắt được nhược điểm, lúc đó mới tránh được lần đại thanh tẩy năm đó.

Thiên hạ có không ít người đi theo tiên đế, đều gặp hoạ.

Những nữ tử trong mấy gia tộc đó, cũng đều bị tìm cớ, hạ phân vị hay biếm vào lãnh cung.

Cho nên mặc kệ là vì nhà mẹ đẻ, hay vì nhi tử, bà vẫn luôn nhẫn nhịn.

Năm đó trước khi đăng cơ tiên đế cũng đã nuôi ngoại thất bên ngoài, sau khi đăng cơ lập tức đưa ả ngoại thất đó vào cung phong làm quý phi, ả ta cũng kiêu ngạo, đắc ý được mấy năm.

Chủ yếu tiên đế giấu kỹ vô cùng, làm cho lúc đó bà cũng không biết sự tồn tại của nữ nhân đó.

Nếu không bà cũng sẽ không gả.

Chỉ có thể thay đổi góc độ suy nghĩ, nhi tử của bà vẫn danh chính ngôn thuận đăng cơ làm Hoàng Đế, mẫu tử hai người mới là người chiến thắng cuối cùng.

Nếu không, cục tức này nuốt không trôi.



Nhưng vừa nhớ đến nữ nhân kia còn có đất phong biên cương, còn có nhi tử của ả có ý đồ tạo phản.

Thái Hậu thật muốn đào mộ tiên đế, tên hỗn trướng đó vì che chở mẹ con nữ nhân kia, sắp c.h.ế.t cũng muốn bà và nhi tử ngột ngạt.

Chẳng những phong vương cho nhi tử nữ nhân kia, còn giao phần đất quan trọng ở biên cương, trước khi c.h.ế.t cho người mang nữ nhân đến phần đất phong đó.

Có lẽ sợ bà và nhi tử ra lệnh chôn cùng.

Hừ, đã c.h.ế.t thì sẽ xong mọi chuyện sao, bà mới không để đối phương tiện nghi như vậy.

Những điều mà bà đã phải nhẫn nhịn, đại nhi tử bị hãm hại nhiều lần, tiểu nhi tử sinh non do bị hãm hại, hiên tại thân thể lúc nào cũng dễ bị bệnh, sao có thể để yên như vậy.


Rất nhanh bà hoàn hồn, cười nói: “Nha đầu này là diệu nhân, lầm sau nếu có cơ hội, ai gia muốn gặp mặt một lần.”

Thấy bộ dáng vừa rồi của Thái Hậu, tất nhiên Hoàng Đế cũng không khỏi nghĩ đến quá khứ.

Đồng thời nghĩ, khó trách ngài cũng cảm thấy hả giận như vậy.

Tiêu Hàn Tranh đã tìm được một tiểu nương tử vô cùng tốt.

Ngài gật đầu cười nói: “Lần sau nói Dung Dung mang người vào cung cho mẫu hậu xem, nha đầu kia xác thật là rất thú vị.”

Các gia tộc khác trong kinh thành, tất nhiên cũng nghe được chuyện này.

Ấn tượng của họ với Tiêu Nguyên Thạch lại lần nữa xấu đi trông thấy.

Tiêu tướng quân thật sự quá đáng, nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, cần gì phải chạy tới tận cửa bắt Tiêu Hàn Tranh bỏ vợ.

Chưa kể đến, bọn họ cũng chẳng thấy Thời Khanh Lạc có gì không tốt.

Ngược lại, ngày trước bọn họ còn cảm thấy nàng xuất thân quê mùa, không xứng với người vừa là đồ đệ của Hầu lão gia, lại còn là tú tài như Tiêu Hàn Tranh.

Nhưng kể từ khi Thời Khanh Lạc dâng hạt giống và công thức mới, cộng với mối quan hệ thân thiết giữa nàng và Tịch Dung.

Bọn họ cũng nhận ra rằng Thời Khanh Lạc thật sự có mệnh vượng phu.

Nghe nói người trước Thời Khanh Lạc sủng hỷ mới làm cho Tiêu Hàn Tranh tỉnh lại.

Tiêu Nguyên Thạch ôm một bụng buồn bực trở lại phủ tướng quân.

Vừa mới ngồi xuống, Cát Xuân Như lập tức bưng một chén canh gà bước vào.

“Tướng quân, ta vừa ninh canh gà, chàng uống một chén đi.”

Tiêu Nguyên Thạch cũng đã quen với việc nàng ta thích nấu canh gà, bèn nhận lấy uống cạn, rồi đáp cho có lệ: “Vất vả cho nàng rồi.”

Mỗi ngày đều uống canh gà, ông ta cũng thấy ngán.

Không khỏi nhớ tới ngày hôm qua, Liễu Như hầm canh bồ câu cho ông ta, hương vị thật sự rất tuyệt.

Nhìn thấy Cát Xuân Như cứ ngập ngừng, ông ta mới hỏi: "Nàng có chuyện gì muốn nói?”

Lúc này Cát Xuân Như mới gật đầu: "Không phải là ngày mai đệ đệ của ta muốn tới Bắc Cương sao, vậy nên ta muốn cho một y phủ đi theo đệ ấy.”

Tiêu Nguyên Thạch nghe được lời này, lập tức trong lòng có chút hụt hẫng.

Ông ta vừa mới trở về, trong lòng tức giận đến hộc máu, thê tử thấy ông ta thì không vui, cũng không có lấy một câu hỏi han quan tâm, chỉ biết nhắc đến đệ đệ.

Ông ta không khỏi nhíu mày: “Y phủ đều là người ở kinh thành, giờ lại bắt đi Bắc Cương, sợ là không có ai nguyện ý.”

Bình Luận (0)
Comment