Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 372

Mấy ngày nay tính cách Tiêu mẫu sáng sủa mạnh dạn không ít, "Đúng như vậy đó, gần đây cách mấy ngày Ngốc Ngốc đều sẽ dẫn một con ngỗng cái về nhà."

Bà khẽ cười tiếp tục nói: "Trứng ngỗng cũng có một đống, mấy con ngỗng cái còn bảo vệ rất chặt, nhìn bộ dạng là muốn tự mình ấp."

"Ngốc ngốc cũng mỗi ngày trông nom, trừ ta và Bạch Lê ra ai cũng không để cho đến gần."

Thời Khanh Lạc cười nói: "Xem ra rất nhanh Ngốc Ngốc nhà chúng ta sẽ có một đám con rồi."

Thật không nhìn ra, ngỗng của nàng lại là ngỗng mê gái muốn mở hậu cung ngỗng, dụ dỗ nhiều ngỗng cái như vậy...

Nhìn hình dáng của mấy con ngỗng cái kia, còn rất nghe lời Ngốc Ngốc, rất là che chở nó.

Ngốc Ngốc lại kiêu ngạo kêu mấy tiếng.

Thời Khanh Lạc ho khan một tiếng, đưa tay búng lên đầu Ngốc Ngốc một cái: "Nếu tìm nhiều vợ như vậy, vậy mày phải đối xử với bọn nó tốt một chút, đừng đi lăng nhăng nữa."

Nếu cứ tiếp tục mở rộng hậu cung, sau này nhà nàng sẽ biến thành một ổ ngỗng mất.

Ngốc Ngốc không vui, "Lạc lạc lạc!"

Mấy con này sao đủ được!

Thời Khanh Lạc: "..." Nàng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung con ngỗng nha mình, "Tra ngỗng!"

Ngốc Ngốc không vui nghiêng đầu, mấy con ngỗng cái khác lập tức vây xung quanh, an ủi nó.

Thời Khanh Lạc: "..." Hết thuốc cứu rồi.

Hầu lão cười thật tươi, quả nhiên vẫn là ở nhà tiểu học trò thú vị.

Ngốc Ngốc giống như đã thành tinh, mấy con ngỗng khác nhìn cũng thật thông minh.

Ông mở miệng cười: "Ta về phòng trước nghỉ ngơi đây."

Gần đây đi nhiều quá, bộ xương già này của ông sắp rụng rời rồi.

Phu thê tiểu học trò cũng phải trò chuyện với Tiêu mẫu.

Tiêu Hàn Tranh chủ động đỡ Hầu lão, "Thầy, ta đưa ngài quá đó."

Hầu lão cũng không từ chối hiếu thuận của học sinh, "Được!"

Hai người vào trắc viện, Thời Khanh Lạc hỏi Tiêu mẫu: "Nương, gần đây có chuyện lớn gì xảy ra hay không?"

"Mọi người có bị bắt nạt hay không?"

Đây là chuyện nàng tương đối lo lắng.

Tiêu mẫu kéo tay nàng cười nói: "Không có chuyện lớn gì, ba người chúng ta đều rất mạnh khỏe."

Bà dừng một chút lại nói: "Trước đó Ngô gia muốn làm chuyện xấu với xưởng của chúng ta, chẳng qua bị tộc trưởng và các thôn dân cản lại."

"Cha của con cũng tới giúp đỡ."

"Đúng rồi, mảnh đất trên núi sau nhà cũ các thôn dân đã giúp đỡ canh tác xong rồi, nương và Bạch Lê đã trồng hạt giống mà con để lại."

"Cây ăn quả trên mảnh đất ở đạo quán, các thôn dân cũng giúp gieo xong toàn bộ rồi."

Thời Khanh Lạc cười hỏi: "Bọn họ giúp nhiều việc như vậy sao?"

Tiêu mẫu gật đầu, "Ừ, nói là con dẫn người cả thôn cùng nhau kiếm tiền, mỗi tháng mọi người đều có thể chia tiền của xưởng xi măng, trong lòng bọn họ rất biết ơn, cho nên nếu không bận thì đều đến giúp đỡ."

Thời Khanh Lạc gật đầu một cái, "Như vậy thì tùy bọn họ đi."

Trước kia tại sao nàng lại lấy xi măng ra, để cho người trong thôn cùng nhau xây xưởng, chính là vì những nguyên nhân này.

Mặc dù có điêu dân bần cùng cướp bóc lừa gạt nhưng thực ra người trong thôn đại đa số đều rất chất phác, trong đó cũng có thành phần xấu nhưng tình huống giúp đỡ lẫn nhau cũng không ít.

Nàng buộc lợi ích của nhà mình và các thôn dân chung một chỗ, nhà bọn họ có chuyện gì, tất nhiên các thôn dân sẽ chủ động đứng ra hỗ trợ.

Bọn họ không ở nhà, tộc trưởng dẫn theo thôn dân ngăn cản đám người Ngô gia, lại tới hỗ trợ canh tác đất đai và trồng cây ăn quả.



Nói rõ nàng không nhìn lầm, phần lớn người trong thôn đều biết mang ơn.

Thời khanh Lạc cười hỏi: "Nương, Nhị Lang đâu?"

Tiêu mẫu cười nói: "Đi học ở Tộc học còn chưa về."

Thôn Hạ Khê bởi vì có xưởng Tiêu gia, còn có xưởng đậu hủ, xi măng, cuộc sống ngày càng giàu có, tộc trưởng và các tộc lão lập tức thương lượng xây một Tộc học.

Cũng mời đồng sinh trong tộc dạy vỡ lòng cho bọn trẻ.

Tất nhiên cũng không phải miễn phí, nhưng lại rẻ hơn đưa đi đến trường học không ít, còn không đi ra khỏi thôn.

Tiêu Hàn Tranh cũng ủng hộ, cho nên trước đã nói với tộc trưởng, Nhị Lang sẽ đi học ở Tộc học.

Chỉ là không nghĩ tới Tộc học lại xây nhanh như vậy, lúc bọn họ đi chỉ mới bắt đầu xây thôi.


"Vậy thì tốt."

Thời Khanh Lạc lấy quà đã mua đưa cho hai người.

Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê đều rất thích.

Sau khi Tiêu Hàn Tranh đưa Hầu lão về phòng xong, lại nói chút chuyện với nương và muội muội.

Nhị Lang nghe nói ca ca và tẩu tẩu đã trở về, tan học lập tức chạy về.

Bây giờ trong nhà được ăn ngon, cậu cao lớn lên rất nhiều, tính tình cũng ngày càng sáng sủa.

Nhận được quà mua từ kinh thành của Thời Khanh Lạc, cậu vô cùng vui mừng.

Sau khi cơm nước xong, còn mang ra ngoài chia sẻ với đám bạn nhỏ trong thôn.

Ngày hôm sau, phu thê Tiêu Hàn Tranh đi viếng thăm nhà tộc trưởng.

Lại đi xưởng dạo một vòng.

Thời Khanh Lạc ở lại xưởng xem sổ sách gần đây, Tiêu Hàn Tranh thì ngồi ở cách đó không xa đọc sách.

Mới vừa đọc một lát, Bạch Hủ tới.

Hắn ta dẫn Tiểu Tứ đi vào cửa lập tức thở dài nói: "Cuối cùng các ngươi cũng về rồi!"

Thời Khanh Lạc ngẩng đầu, "Tin tức của ngươi rất nhạy đó."

Bạch Hủ không khách sáo tự rót cho mình một ly trà, "Bây giờ phu thê các ngươi chính là danh nhân trong huyện, ngày hôm qua ta cũng biết các ngươi trở về."

Hắn ta nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Nghe nói muốn mở ân khoa?" Tiêu Hàn Tranh để sách xuống, "Ừ, đã xác định vào tháng ba."

Hắn lại hỏi: "Ngươi muốn thi?"

Bạch Hủ lắc đầu, "Không thi, ta có thể thi đậu tú tài chính là do mộ phần tổ tiên bốc khói xanh, Cử nhân cách ta quá xa, không với tới."

Thời Khanh Lạc cười khẽ, "Trái lại ngươi tự biết mình nha."

"Nếu không thi, ngươi quan tâm đến ân khoa như vậy làm gì?"

Bạch Hủ nói đúng sự thật: "Ta không phải quan tâm đến ân khoa, ta là quan tâm các ngươi còn có thể ở huyện Nam Khê bao lâu."

"Mở ân khoa, nếu như Tiêu huynh một đường đậu đi lên, sợ là sang năm các ngươi cũng sẽ không ở huyện Nam Khê nữa."

Thời khanh lạc "Đây là tất nhiên."

Nàng hỏi: "Ngươi có tính toán gì?"

Bạch Hủ cười hì hì một tiếng, "Ta chuẩn bị đi theo phu thê các ngươi lăn lộn."

"Huyện Nam Khê quá nhỏ, ta muốn đi ra ngoài xem một chút."

Đây là ý tưởng mà hắn ta đã suy nghĩ cặn kẽ.

Thời Khanh Lạc nhướng mày, "Trái lại ngươi thật tinh mắt."

Bạch Hủ: "..." Nữ nhân này vẫn tự tin không biết xấu hổ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment