Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 389

Xưởng lông dê mới mở không được bao lâu, lúc trước mọi người dệt ra áo len quần len đều không tinh xảo.

Cho nên Thời Khanh Lạc không có vội vã đưa đến kinh thành.

Hiện tại nhóm nữ công đều đã quen việc, còn có thể dựa vào lời nàng nói, đan ra các kiểu dáng khác nhau.

Hơn nữa Thời Khanh Lạc muốn tặng thêm cho đám người Tịch Dung không ít bộ, cho nên đã trì hoãn một ít thời gian.

Còn nghĩ hôm nay vào huyện thành, thuận tiện hỏi một chút gần đây có thương đội nào đi vào kinh thành hay không.

Mạc Thanh Lăng đã đưa đến cửa.

Mạc Thanh Lăng bật cười: “Không thành vấn đề.”

“Chẳng qua bên này ta có thể chậm một chút.”

Hắn ta lắc lắc tờ giấy trên tay, “Ta chuẩn bị chờ sau khi than tổ ong và lò than sắt làm ra, đưa một ít đến kinh thành.”

Tất nhiên Hoàng đế có một phần, sau đó Hoàng Hậu, Thái Tử đám người bà ngoại, hắn ta cũng muốn chuẩn bị một phần.

Tuy rằng đồ mà Thời Khanh Lạc vẽ ra chưa được làm ra, nhưng hắn ta cảm thấy sẽ không tệ, khẳng định có thể sử dụng.

Nghe hắn ta nói như vậy, mắt Thời Khanh Lạc sáng rực lên, “Ta đây cũng muốn làm mười mấy bộ lò than sắt tặng người, đến lúc đó đại nhân giúp đỡ vận chuyện chút nhé.”

Vừa lúc nàng cũng nghĩ muốn tặng lò than sắt cho mấy người Tịch Dung.

Trên loại bàn lò sẽ trải một tấm thảm, than tổ ong sẽ cháy từ từ, cũng sẽ không quá nóng, ở phía trên đánh mạt chược rất tốt, tay chân cũng ấm áp.

"Ta dùng sẽ mấy tờ giấy trên tay ngài đổi, như thế nào?"

Đưa tiền, đoán chừng Mạc Thanh Lăng sẽ không nhận.

Dù sao nhà nàng cũng không mở được xưởng như vậy, còn không bằng thuận nước giong thuyền, dùng phương pháp đổi.

Bên chỗ Hoàng đế cũng có thể nhớ đến chuyện này, rất có lời.

Mạc Thanh Lăng gật đầu mỉm cười, “Được, ta sẽ viết rõ trên tấu chương.” Khẳng định phải nói cho hoàng đế biết chuyện này, quá rõ ràng.

Hiệu xuất của thợ rèn ở xưởng rèn đúc rất cao, mới ba ngày đã làm xong bàn lò sắt mà Thời Khanh Lạc muốn.

Cũng quét sơn theo lời Thời Khanh Lạc, phơi khô một ngày.

Than tổ ong thì hai ngày trước đã làm xong, đặt ở dưới ánh mặt trời phơi khô.

Lò than sắt cũng đã được làm tốt rồi, Mạc Thanh Lăng để người gọi phu thê Thời Khanh Lạc vào huyện thành.

Cùng nhau thể nghiệm hiệu quả của lò than sắt và than tổ ong.

Mạc Thanh Lăng rất nhanh đã thích loại lò sắt bàn vuông này.

Mặt trên đóng kín lại, trải thảm lên, làm việc trên mặt bàn, đều rất ấm áp.

Mạc Thanh Lăng nói: “Ta để người tăng năng suất làm một nhóm đưa đi kinh thành.”

Thời Khanh Lạc gật đầu cười nói: "Được.”

Tiếp theo Mạc Thanh Lăng lại dựa theo Thời Khanh Lạc nói, để thợ rèn làm một ít lò than sắt tây.

Bỏ than tổ ong vào đốt đúng là không tệ, còn có thể mang theo.

Hắn ta để người làm làm mấy cái đặt ở huyện nha để mấy nha dịch trực sưởi ấm, còn đặt hai cái cho nha dịch canh cửa

Nửa tháng trôi qua, hơn ba mươi cái bàn lò sắt đã được tạo ra.

Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cũng kéo một xe áo len quần len và khăn quàng đến.



Mạc Thanh Lăng sẽ để cho người ta hộ tống đến kinh thành.

Lại qua chừng mười ngày, kinh thành.

Phủ Nam Sơn Hầu, Phỉ gia, Hề gia và Lương gia đều nhận được quà của Thời Khanh Lạc.

Lương gia là người đầu tiên nhận được đồ.

Lương Hữu Tiêu để cho người chuyển vào trong viện của hắn ta.

Sau khi phát hiện có ba cái bàn sắt và một ít than đen thùi lùi có lỗ, hắn ta có chút mơ màng.

Thời Khanh Lạc đưa cho bọn họ cái này làm gì.

Vì vậy mở thư ra nhìn một chút, sau khi đọc xong công dụng của lò sắt tây bàn lò, trong mắt hắn ta tràn đầy ý cười.

Gần đây hắn ta đang năn nỉ lão lão thái nói muốn đi buôn bán, cuối cùng cũng làm cho lão thái thái hơi nới lỏng.

Lão thái thái giúp nói với lão gia tử, gần đây lão gia tử cũng đã không còn nghiêm khắc về vấn đề này nữa.

Hắn ta đang buồn phiền muốn làm chút gì đó, để lão gia tử đồng ý.

Thật là đang buồn ngủ, Thời Khanh Lạc lại đưa gối đến.

Thời Khanh Lạc chính là phúc tinh của hắn ta!

Mỗi tháng vào ngày hai mươi lăm đại gia đình đều sẽ ăn cơm cùng nhau, trai gái già trẻ tụ tập với nhau.

Hôm nay đúng lúc là hai mươi lăm, người trong nhà đều phải đến viện lão thái thái ăn cơm.

Lương Hữu Tiêu để cho người cầm áo len quần len, mang theo hai cái bàn lò đi đến viện lão thái thái.

Lúc này còn chưa bắt đầu ăn cơm, nhưng người của mấy phòng đã lục đục đến.

Lão thái thái được mấy cháu gái dỗ dành đến vui vẻ, lão gia tử ở một bên thì nhàm chán uống trà.

Bây giờ thời tiết quá lạnh, mấy người bọn họ cũng không hẹn nhau đánh mạt chược nữa.

Chuyện trên triều đình và trong nhà, cơ bản đều đã giao cho các con, cho nên ở nhà rãnh đến mức lên mốc.

Rất nhanh Lương Hữu Tiêu đã đi vào.

Lương Minh Thành thấy con trai như vậy, không nhịn được hỏi: "Ngươi đây là mang đồ chơi gì đến sao?"

Lương Hữu Tiêu cười híp mắt trả lời: “Ta đưa thứ tốt đến cho tổ phụ tổ mẫu."

Lời này thành công hấp dẫn sự chú ý của lão gia tử, lão thái thái.

Lương lão gia tử nhìn bàn lò sắt được quét sơn, khó hiểu hỏi: "Đây là thứ tốt gì?"

Lương Hữu Tiêu cười nói: "Không phải gần đây ngài không đánh được mạt chược nên rất nhàm chán sao, đúng lúc ta lấy được thứ tốt, cho nên nhanh chóng mang đến đây."

"Chờ một lát tổ phụ sẽ biết."

Hắn ta lại phân phó gã sai vặt: "Mang bàn lò đến phòng bên cạnh đốt đi."

Rất nhanh đám người hầu mang một cái bàn lò sắt qua phòng bên cạnh.

Lương Hữu Tiêu lại để cho người mở hai bọc quần áo ra.

Cầm một bộ áo len quần leo màu tìm ra, giống như dâng vật quý đi tới trước mặt lão thái thái.

"Tổ mẫu, đây là ta mời Thời Khanh Lạc đặc biệt tìm người đan áo len quần len cho tổ mẫu, sau khi mặc vào rất ấm, ngài thử chút đi."

Tất nhiên lão thái thái sẽ không từ chối lòng hiếu thảo của cháu trai: "Được, vậy ta đi thử một chút."

Sau đó để cho nha hoàn cầm quần áo, đỡ mình vào phòng mặc thử.

Bình Luận (0)
Comment